Hạ An Nhiên không nói nên lời, bật khóc, "Nếu em biết, tránh anh sẽ khiến em đụng đầu... Thì em nhất định sẽ không hề do dự mà ôm lấy anh và gặm
anh!"
Người khác bị thương và bản thân bị thương, cô lựa chọn cái trước.
Nhưng sau khi cô dứt lời, Lăng Mặc lại nghiêng người về phía trước, trực tiếp nhích tới gần Hạ An Nhiên, chạm mũi vào chóp mũi của cô một lần
nữa. ..
Hạ An Nhiên vẫn muốn tránh theo bản năng.
Nhưng...
Lăng Mặc đã sớm vòng lấy eo cô, khiến Hạ An Nhiên không thể tránh thoát được.
Lăng Mặc thì thầm vào tai cô, "Không phải là vợ
muốn gặm anh sao?
Sau khi lông mi cong dài của Hạ An Nhiên khẽ chớp
mấy lần, cô không hề khách sáo cắn lên môi anh thật mạnh.
Ý muốn lúc đầu của cô là nếu không gặm anh chảy
Ai bảo anh chủ động muốn bị gặm.
Nhưng chỉ mới cắn một cái, Hạ An Nhiên đã mềm
lòng.
Không nỡ ra tay tàn nhẫn!
Nhưng người đàn ông vô sỉ này lại đánh chiếm
thành trì sau khi cô buông lỏng anh ra...
Hạ An Nhiên khóc rồi.
Trong thời đại này ai mềm lòng thì người đó chịu
thiệt.
Cô vừa mềm lòng thì đã rơi vào thế bất lợi, hoàn toàn không hề có sức lực để ngăn cản anh.
Hạ An Nhiên muốn phản kích.
Nhưng cô không biết phải ra tay như thế nào, nếu
không thì cắn lưỡi?
Ngay khi Hạ An Nhiên suy nghĩ làm thế nào để mưu tính Lăng Mặc, thì bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Hạ An Nhiên muốn phản kích cũng trở nên ngây
người.
Mà sau khi bầu không khí trở nên khó xử trong vài giây, Hạ An Nhiên dùng sức đẩy Lăng Mặc ra, giả vờ như tự nhiên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lăng Mặc cau mày, rõ ràng anh rất không vui khi
Tôn quản gia đến.
Khi Tôn quản gia đẩy cửa bước vào, ông ấy cũng ngây người.
Sau khi ông ấy nghe tin Hạ An Nhiên xảy ra chuyện,
ông ấy lập tức nhanh chóng chạy tới, lúc vừa đến cửa phòng, ông ấy cũng quên gõ cửa.
Nhưng ông ấy nào có nghĩ tới, sẽ quấy rầy đến Cậu chủ và Thiếu phu nhân.
Tôn quản gia ho khan mấy tiếng, giả vờ như không nhìn thấy gì, đi tới trước mặt Hạ An Nhiên, vô cùng ân cần, "Mợ chủ, nghe nói cô bị tập kích, không có bị thương gì chứ?" Ông ấy oán trách nhìn Lăng Mặc, "Cậu chủ, sao cậu không bảo vệ mợ chủ thật tốt?"
Hạ An Nhiên trợn tròn mắt.
Tôn quản gia nghĩ là mình bị thương trong cuộc tập
kích!
Mà bị thương ngất xỉu trong cuộc tập kích, và mình ngu ngốc đập đầu vào cửa xe ngất xỉu...
Hạ An Nhiên lập tức lộ ra dáng vẻ đáng thương, cô khóc lóc kể lể với Tôn quản gia: "Cậu chủ nhà ông không được, ngay cả một người phụ nữ như tôi cũng không thể bảo vệ được! Làm hại tôi suýt chút nữa đã bị người xấu làm tổn thương, thật là quá đáng thương!"
Khóc miệng của Lăng Mặc giật giật dữ dội.
ngày càng thuần thục.
Chỉ là, ở trong ánh mắt đang đau đầu của Lăng Mặc, sự tố cáo trong mắt của Tôn quản gia càng ngày càng đậm hơn, "Cậu chủ, cậu thật không sự không xứng làm một người đàn ông, ngay cả vợ con của mình mà cũng không bảo vệ được, cậu còn có thể làm gì?"
Hạ An Nhiên liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng...
Ngoại trừ để tôi bị thương ra thì anh ấy không làm
được chuyện gì."
Tôn quản gia nghe vậy, vì an ủi mợ chủ đang bị thương, nên ông ấy không hề khách sáo trách mắng Lăng Mặc không xứng làm chồng, không xứng làm cha... Ước gì có thể đánh chết Lăng Mặc ở
trên cột vì anh không có năng lực.
Lăng Mặc rất muốn loại bỏ sự hỗn loạn và lập lại
trật tự bình thường.
Nhưng có thể nhìn mèo hoang nhỏ nói chuyện vui vẻ như vậy, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hừ, chờ sau khi trở về, anh phải nhìn xem mèo hoang nhỏ này còn có thể đắc ý thế nào!