Cô Tinh từ từ mở mắt ra…thấy xung quanh mình là một vùng ẩm thấp và thiếu ánh sáng nên khẽ chau mày “đây là đâu vậy chứ?”
Mùi hôi của mốc meo xộc vào mũi, khiến Cô Tinh thấy vô cùng khó chịu. Cô Tinh định ngồi dậy nhưng toàn thân lại không thể cử động được. Nhìn vào cơ thể mình, thấy hai bên cổ tay có rất nhiều vết thương “những vết thương này là do kim tiêm để lại, có nghĩa là mình được đưa đến bệnh viện, vậy…”
Cô Tinh chợt tỉnh “chẳng lẽ ai đó đã nhốt mình ở nơi này!”
Bộp…
Bộp…
Âm thanh của tiếng vỗ tay khiến Cô Tinh giật mình!
“Bà đoán đúng rồi đó!”
*Thẩm Cảnh Liên! Là cậu…
“Sao vậy? Là bất ngờ sao?”
Cô Tinh lắc đầu…
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh “bà đã rơi vào tay Thẩm Cảnh Liên, nên chuẩn bị tinh thần trước đi! Với tôi mà nói…tôi làm việc rất tuỳ hứng, thế nên tôi không nói trước điều gì cả!”
Cô Tinh đưa mắt nhìn Thẩm Cảnh Liên “tôi biết rằng mình không thể chạy tội, cậu cứ ra tay đi”.
“Ra tay sao?”
Cô Tinh gật đầu!
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng lên tiếng “ra tay thì quá dễ dàng cho bà rồi Cô Tinh, tôi căn bản là không muốn giết bà”.
Ngừng một lúc anh lại nói tiếp “tôi nghe được tin…Lục Dận Diễn đày Lục Thiên Hoành ra Trung Đông…”
Cô Tinh khóc thét lên “Thiên Hoành”
*Cậu bảo sao? Thiên Hoành bị Lục Dận Diễn đưa ra Trung Đông?
“Đúng vậy!”
Thẩm Cảnh Liên nhìn Cô Tinh như muốn ăn gan uống máu…hận Cô Tinh nên anh không muốn Cô Tinh chết dễ chịu, anh muốn Cô Tinh phải trơ mắt nhìn người quan trọng nhất của mình xảy ra chuyện mà bản thân lại lực bất tòng tâm. Mặc cho Cô Tinh gào khóc, anh dửng dưng không hề lên tiếng.
*Ông ấy điên rồi, điên thật rồi. Sao ông ấy lại đẩy con trai ruột của mình ra Trung Đông chứ…chẳng khác nào ông ấy muốn lấy mạng của nó.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh “tôi có nghe nói Lục Thiên Hoành bị thương rất nặng do trúng đạn xuyên giáp, và còn bị kẹt dưới đống tường đổ!”
Nước mắt Cô Tinh lăn dài trên má “Thiên Hoành!”
Thẩm Cảnh Liên không nói gì thêm, anh phóng lên người Cô Tinh một ánh nhìn sắc lạnh rồi lăn xe rời đi…
Cô Tinh bàng hoàng sững sốt “Lục Dận Diễn, ông làm gì vậy chứ? Thiên Hoành là con ruột của ông mà”.
*Không được, mình phải đi tìm Thiên Hoành!
Cô Tinh cố gắng vùng vẫy nhưng bản thân mình căn bản không thể cử động được “tại sao như vậy…là Thẩm Cảnh Liên đã giở trò sao?”
………………
Thẩm Cảnh Liên ngồi trầm tư, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, cảnh vật về đêm vô cùng tĩnh lặng, khiến cho tâm trạng đang phiền não của anh thêm vạn phần yên tĩnh. Anh nhìn đến say sưa, anh suy nghĩ miên man về những việc xảy ra với vợ và con anh…rồi bất giác anh siết chặt tay.
“Cô Tinh, Lục Thiên Hoành…hai người sẽ phải trả giá với những việc mình đã làm với Điềm Điềm và Tích nhi!”
//Thẩm nhị thiếu gia!
Tiếng gọi của bác sĩ đã kéo dòng suy nghĩ xa xôi của Thẩm Cảnh Liên trở về.
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn người vừa mới gọi mình nhưng anh không lên tiếng.
//Thẩm nhị thiếu gia, tôi đến kiểm tra sức khỏe giúp cậu.
Thẩm Cảnh Liên gật đầu “được…phiền bác sĩ rồi!”
//Không có gì, đó là trách nhiệm của chúng tôi.
“Tiến sĩ Baron không đến sao?”
//Ngài Baron có việc bận nên đã về nước từ sáng sớm hôm nay!
Thẩm Cảnh Liên liếc nhìn vào đồng hồ treo tường “đã là tám giờ tối rồi sao…đúng là từ sáng đến giờ không thấy ông ấy xuất hiện”.
//Thẩm nhị thiếu nghỉ ngơi đi, cậu nhớ đừng di chuyển nhiều quá…điều đó sẽ không tốt cho sức khỏe và sự hồi phục của cậu.
“Ừm!”
Bác sĩ nhíu mày, ông vừa thở dài vừa lắc đầu “hừ…kiệm lời đến thế sao”
………………
Thẩm Cảnh Liên ngồi trên xe lăn, nhìn con trai bé nhỏ của mình nằm yên bất động bên trong phòng chăm sóc đặc biệt mà không khỏi xót xa “con trai anh mới có chừng ấy tuổi mà đã biết bảo vệ người thân của mình!”
Cộp…
Cộp…
Nghe có tiếng giày cao gót gõ đều xuống mặt sàn, Thẩm Cảnh Liên đoán được người đến là ai…chỉ có mẹ vợ của anh mới có thể bước đi từng bước đều đặn và vững chãi đến như vậy.
Thẩm Cảnh Liên khẽ lên tiếng gọi “Chào mẹ vợ!”
Trang Diễm Hiền cười cười “tên này cũng giỏi nhỉ! Không cần nhìn cũng biết là mình”.
*Mà sao cậu cứ thích làm khổ mình vậy chứ? Sức khoẻ của bản thân đã không ổn rồi, còn ngồi đây làm gì?
Thẩm Cảnh Liên cười tươi “Con rể cảm kích sự quan tâm của mẹ!”