Trang Cẩn Cẩn mang theo vẻ mặt lạnh lùng tiến vào bệnh viện, theo sau anh là cả một binh đội.
Nghe có tiếng bước chân đang dồn dập tiến về phía mình, Thẩm Cảnh Liên liếc nhìn thì thấy Trang Cẩn Cẩn mang theo sát khí đang đến gần mình..."là Trang Cẩn Cẩn, sau hắn ta lại biết được Trang Điềm Điềm ở đây, mình vẫn chưa cho người báo tin về nhà họ Trang mà !"
Trang Cẩn Cẩn lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Cảnh Liên một cái sắc lạnh...và một giây tiếp theo...
Bốc !
Thẩm Cảnh Liên lại không thể nào ngờ được bản thân mình lại đón nhận một cú đấm thẳng thừng đến như vậy...rõ ràng bản thân mình có thể đỡ được cú đấm tàn nhẫn kia.
Trang Cẩn Cẩn là một người tham gia quân đội, biết bao nhiêu lần huấn luyện khắc nghiệt để trở thành một người đàn ông rắn rỏi như hôm nay, phải nói rằng một cú đấm của anh không hề nhẹ...giống như thiên lôi đánh, những năm gần đây anh đã rời quân ngủ về giúp Trang Diễm Hiền, vì anh là đứa con trai độc nhất của bà, dù bản thân mình rất thích trở thành một quân nhân nhưng đành từ bỏ ước mơ vậy.
Trang Cẩn Cẩn được rất nhiều sĩ quan cấp cao tình nguyện theo anh làm vệ sĩ và có cả một binh đội lính đánh thuê.
Thẩm Cảnh Liên thấy nghìn ánh sao sáng xoẹt qua mắt mình. Cảm nhận được có dòng nước ấm đang rỉ ra, anh đưa tay lau đi...đúng như anh nghĩ "đó chính là cái thứ đỏ đỏ và có vị mặn mặn !"
Trang Cẩn Cẩn lạnh giọng lên tiếng hỏi "em gái tôi thế nào ?"
Thẩm Cảnh Liên đưa mắt nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, mắt anh chợt đượm buồn "vẫn còn trong phòng mổ...đã hơn một giờ trôi qua rồi !"
Trang Cẩn Cẩn túm lấy cổ áo Thẩm Cảnh Liên "tôi nói cho cậu biết...em gái tôi lỡ mà có xảy ra chuyện gì thì Thẩm gia của cậu nên chuẩn bị tinh thần đi nhé !"
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt, vì anh sống đến tuổi này vẫn chưa từng bị bất kỳ ai dám buông lời xúc phạm hay uy hiếp...thế mà anh lại để cho Trang Cẩn Cẩn nói những lời uy hiếp.
Thẩm Cảnh Liên siết chặt tay nhưng rồi lại nớ lỏng, nói sao thì anh cũng là người có lỗi khi đã gây ra tai nạn. Nhưng cho đến giờ này anh vẫn không hiểu vì sao Trang Điềm Điềm lại một mình đi trên đoạn đường vắng giữa đêm khuya như vậy.
Cả hai người đàn ông như long như hổ, đứng chắn ngang giữa lối đi.
Đêm càng về khuya, không gian càng thêm tĩnh mịch, hai con người lạnh lùng u ám đứng trước phòng mổ suốt mấy giờ đồng hồ, họ không hề đổi tư thế cũng không hề chớp mắt, chỉ đứng yên bất động nhìn chăm chú vào cảnh cửa.
……………
Thời gian trôi qua rất lâu nhưng cả hai vẫn rất kiên nhẫn đứng chờ.
Két....
Âm thanh mở cửa vậy mà lại khiến cho Thẩm Cảnh Liên thấy run nhẹ vi lo sợ....chưa bao giờ anh thấy mình hồi hộp đến như vậy.
Bác sĩ khẽ hỏi "người nhà của nạn nhân Trang Điềm Điềm có đây không ?"
Trang Cẩn Cẩn bước lên một bước nhưng vẫn không kịp vì Thẩm Cảnh Liên còn nhanh chân hơn cả anh...
"Có, tôi là chồng của Trang Điềm Điềm đây ! Vợ tôi thế nào rồi bác sĩ ?"
/Tôi xin thông báo với người nhà của nạn nhân Trang Điềm Điềm, nạn nhân đã được phẫu thuật thành công sau hơn bốn giờ vật lộn với ca mổ ! Các y bác sĩ của chúng tôi đã cố gắng hết sức, việc nạn nhân có tỉnh lại hay không thì chúng tôi không nói trước được.
Trang Cẩn Cẩn đen mặt, vì anh không ngờ Thẩm Cảnh Liên lại nhận là chồng của Trang Điềm Điềm. Điều bất ngờ đó đã khiến anh phải bàng hoàng "trước đây chính Thẩm Cảnh Liên phủ nhận quan hệ với em gái mình, vào ngày cưới còn không thèm đến đón dâu, để cho Thẩm Cảnh Thiên thay thế...đã thế lại còn dọn ra ngoài sống để khỏi phải gặp mặt em ấy, giờ đây lại tự xưng chồng...chuyện lạ có thật ư ?"
Nhiều ngày liền trôi qua nhưng Trang Điềm Điềm vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
…………
'Cậu ơi ! Mẹ con sẽ không sao chứ ạ ?'
Trang Cẩn Cẩn bế cậu bé lên, mắt nhìn vào người đang nằm bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, tầm nhìn cách một tấm kính.
Trang Thiên Tích thấy cậu mình im lặng không trả lời mình, cậu bé lay nhẹ vai cậu "cậu ơi !"
'Tích nhi ngoan, mẹ con sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi'.
Thẩm Cảnh Liên hàng đều đến bệnh viện, anh phải nhìn thấy Trang Điềm Điềm rồi mới yên tâm đi làm việc khác. Thấy có một cậu bé cứ nói bi ba bi bô, anh cũng đưa mắt nhìn, sau khi nhìn thấy cậu bé thì tim anh lại có một điều thổn thức lạ kỳ "đứa bé này...vừa nãy nó gọi Trang Cẩn Cẩn là cậu, vậy nó là..."
Ầm...
'Mẹ ơi, mẹ dậy với con đi...mẹ đừng ngủ nữa !'
Ầm...
'Mẹ !'
Cậu bé cứ vừa réo gọi vừa đưa tay đập vào cửa kính.
'Tích nhi, không được ồn'
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "cậu bé này là con trai của Trang Điềm Điềm sao ?"
"Vậy năm xưa cô ấy bỏ đi là đi theo người đàn ông khác sao ? Chả trách không muốn để mình gặp lại cô ấy...ra là vậy !"
Thẩm Cảnh Liên tức giận, mang theo vẻ mặt hầm hầm sải bước rời đi...
Trang Cẩn Cẩn liếc nhìn Thẩm Cảnh Liên, thu hết cảm xúc vào mắt mình nhưng anh không nói gì, chỉ cười lạnh.
'Thẩm Cảnh Liên, rồi cậu sẽ biết tay tôi...thù mới nợ cũ, tôi thề sẽ đòi tất cả, tuyệt đối sẽ lấy đủ không thiếu một phân nào'.
'Cậu ơi, chú đẹp trai khi nãy là ai vậy ạ ?'
'Tích nhi, hắn là người xấu...sau này gặp hắn thì con hãy tránh xa hắn ra...đặc biệt là đừng để hắn gặp mặt mẹ con'.