Biển chiều hoang vắng cô liêu, sóng xô bờ cát trắng, hải âu từng đàn bay lượn, mặt trời xuống đã xuống đến cửa biển, mặt biển như được khoác một chiếc áo choàng màu đỏ cam rực rỡ...từng tiếng sóng biển vỗ vào mạn thuyền tanh tách, khiến cho tâm trạng con người thêm ảo não.
Trang Diễm Hiền đứng trên bong thuyền nhìn về cuối chân trời, rồi cười khổ...bà nhớ về một đoạn ký ức thời thanh xuân, thời thanh xuân ấy của bà từng xuất hiện một người đàn ông anh tuấn vô song..."ông ta từng hứa với bà sẽ cùng bà đi đến cuối chân trời góc bể...chỉ cần được ở bên cạnh bà ! Thế rồi lời thề ước cũng chỉ là gió thoảng mây trôi, ông ấy đã phụ bà để đến với người phụ nữ khác".
Nước mắt chợt lưng tròng, Trang Diễm Hiền đưa tay lên lau vội "hơn hai mươi năm rồi, đời người được mấy cái hai mươi năm". Hôm nay quay trở lại vùng đảo này sau ngần ấy năm.
//Phu nhân !
Trang Diễm Hiền lạnh giọng lên tiếng "chuyện gì ?"
//Thuyền đã cập bến !
'Ừm...ta biết rồi !'
Trang Diễm Hiền đang chuẩn bị bước lên bờ, bỗng dưng có một bàn tay đưa đến trước mặt bà, bà thoáng ngỡ ngàng nhưng cảm xúc ấy bà vội giấu đi. Bà cũng không đưa tay ra, tự bản thân bà bước xuống bờ.
Lục Dận Diễn nhíu mày "bà còn ghét tôi đến như vậy sao Trang Diễm Hiền ?"
'Cũng không hẳn !'
Lục Dận Diễn thầm buồn, rất lâu rồi ông mới gặp lại Trang Diễm Hiền, từ khi Trang Cẩn Cẩn được vài tuổi thì bà dẫn nó đến thăm ông, rồi từ đó ông không còn gặp lại bà. Tuy nhiên thì bà là người rất hiểu lý lẽ, bà chưa từng cấm con qua lại với ông...Trang Cẩn Cẩn rất thường xuyên đến thăm ông mỗi khi có dịp.
Khụ...khụ...
"Bà vẫn xinh đẹp như hai mươi năm trước !"
Trang Diễm Hiền giật giật mi mắt "Cẩn nhi thế nào rồi ?"
"Thằng nhóc đó vẫn còn rất nguy hiểm !"
'Vậy mà ông vẫn còn tâm tư ở đây trêu hoa ghẹo bướm'.
"Tôi...bà đừng hiểu lầm !"
Trang Diễm Hiền liếc nhìn Lục Dận Diễn một ánh nhìn lạnh lẽo "Cẩn nhi đâu ?"
"Bà đi theo tôi !"
Trang Diễm Hiền lặng lẽ bước bên cạnh Lục Dận Diễn...nhưng bà không lên tiếng.
"Bao nhiêu năm qua, bà sống như thế nào ?"
'Tôi ổn !'
Lục Dận Diễn mỉm cười "bà vẫn cao ngạo và lạnh lùng như xưa".?
"Đến rồi"
Trang Diễm Hiền chân lảo đảo, nước mắt chợt lăn dài khi nhìn thấy Trang Cẩn Cẩn được băng bó như xác ướp Ai Cập "Cẩn nhi, con đau lắm có phải không ?"
Lục Dận Diễn đỡ lấy bà "bà chú ý sức khoẻ ! Cẩn nhi nhất định sẽ không sao, Cô Tinh đang cố gắng giúp đỡ thằng nhỏ !"
'Cô Tinh, ông tin tưởng đến như vậy sao ? Có thật cô ta sẽ cứu được Cẩn nhi ?'
"Nhất định !"
'Là kẻ nào đã ra tay với bọn trẻ ?'
Lục Dận Diễn chau mày "tôi nghi ngờ là con gái của Kiều Chấn Đông !"
Sắc mặt Trang Diễm Hiền trở nên lạnh lùng hơn "họ Kiều chứ gì ? Vừa rồi họ Kiều và họ Thẩm kết thông gia".
Thẩm Cảnh Liên thấy Thẩm phu nhân lo âu rầu rĩ thì tim chợt đau nhói "mẹ vì cô ta mà đau lòng đến như vậy thật sao ?"
Thẩm phu nhân lắc đầu "không phải...là chuyện khác !"
Thẩm Cảnh Liên quay lại ghế sofa ngồi đối diện với mẹ mình "nói con nghe...đã xảy ra chuyện gì ?"
Thẩm phu nhân đan chặt hai bàn tay vào nhau...
'Chuyện...'
Thẩm Cảnh Liên biết mẹ mình đang lo lắng điều gì đó, anh liền lên tiếng hỏi "mẹ bình tĩnh lại và nói cho con nghe, đã xảy ra chuyện gì có được không ?"
'Cảnh Liên à ! Thẩm gia chúng ta sắp phải phá sản rồi !'
"Chuyện này sao có thể chứ ?"
Thẩm phu nhân thở dài "Cảnh Thiên nó cũng đang vì chuyện này mà mất ngủ quên ăn".
"Con đi tìm anh"
'Cảnh Liên đi tìm ba vợ của con nhờ trợ giúp rồi !'
Thẩm Cảnh Liên thấy lòng vô cùng bực tức nên quay trở lại nhà xe và lái xe đi tiếp, anh đi cả mấy con đường dài vẫn chưa thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Xe cứ lăn bánh qua từng đoạn đường vắng, anh cũng không biết mình đang muốn đi đâu.
Két...
Thẩm Cảnh Liên dừng xe một cách rất đột ngột, thần trí có chút mơ hồ, anh nhớ lại "chính nơi này anh đã gây ra tai nạn và khiến Trang Điềm Điềm bị thương nặng".
Thẩm Cảnh Liên ủ rũ ngồi nhìn về phía trước qua tấm kính xe, giữa anh và Trang Điềm Điềm không có nhiều kỷ niệm đẹp, những thứ anh nhớ về cô thật sự quá ít.
...----------------...
//Chủ tịch, Thẩm đại thiếu gia đến tìm chủ tịch.
Kiều Chấn Đông phiền não lên tiếng "mời cậu ta vào đi".
Thẩm Cảnh Thiên lê tấm thân mệt mỏi lếch thếch tiến vào phòng riêng của Kiều Chấn Đông.
'Bác Kiều !'
*Cậu đến rồi à ?
'Dạ !'
Kiều Chấn Đông khẽ lên tiếng hỏi "cậu tìm tôi có việc gì ?"
'Bác Kiều chắc cũng biết tin Thẩm gia cua cháu đang trên đà phá sản'.
*Vậy thì thế nào chứ ? Kiều gia của chúng tôi còn thê thảm hơn cậu. Con gái của tôi vẫn chưa có tin tức gì, tôi còn tâm trạng gì mà giúp.
Thẩm Cảnh Thiên không nói gì thêm khi nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Kiều Chấn Đông, anh đứng lên quyết định ra về "biết đến đây mà nhục thế này thì ngay từ đầu mình đã không đến !"
*Cháu xin phép !
Kiều Chấn Đông nhíu mày, lòng thầm nghĩ "họ Thẩm thật sự nhiễm sĩ hay sao thế, một lời cầu xin cũng không, như vậy mà là đến để xin trợ giúp đó sao".
Khụ....khụ...
Kiều Chấn Đông ho khan vài tiếng rồi khẽ cười "giúp các người cũng được, nhưng cậu về bảo thằng rể của tôi đến đây gặp tôi !"