Lục Dận Diễn trầm tư không lên tiếng, mắt chăm chú nhìn vào chiếc huy hiệu…trong lòng có rất nhiều câu hỏi tự đặt ra.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh “đảo chủ chính là chủ mưu của vụ ám sát Tích nhi à?”
‘Cậu điên à?’
“Vậy đảo chủ có suy nghĩ gì về chuyện này?”
‘Tôi sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng! Cho Lục Dận Diễn tôi chút thời gian’.
“Được! Tôi chờ tin tốt của đảo chủ”.
‘Mà tên khốn nhà cậu, đừng cứ mở miệng ra thì đảo chủ rồi lại đảo chủ…cậu không được đi học à?’
“Vậy nên gọi đảo chủ…à không…ngài, phải nên gọi ngài là gì?”
‘Hừ…cách xưng hô với người lớn cũng không biết, uổng cho cậu xuất thân quý tộc’.
Thẩm Cảnh Liên vuốt vuốt cằm "theo lý mà nói…“Điềm Điềm là vợ tôi…vậy nên phải gọi ngài là ba vợ thì mới hợp lý nhỉ!”
Không những Lục Dận Diễn mà ngay cả Trang Diễm Hiền cũng nhìn Thẩm Cảnh Liên một cách đầy trân trối.
Trang Diễm Hiền lạnh giọng lên tiếng “mặt Thẩm nhị thiếu gia cũng dày thật đấy!”
Lục Dận Diễn thì đang tận hưởng sự sung sướng khi nghe Thẩm Cảnh Liên gọi là ba vợ. Đó là điều mà ông luôn mơ ước, ông ước được Trang Điềm Điềm gọi tiếng ba, thấy Trang Diễm Hiền không lên tiếng phản đối “Hừ…tên Thẩm Cảnh Liên này xem như cũng được việc!”
*Lục Dận Diễn, ông cười quái gì thế? Đừng có mà động tâm. Họ Trang và họ Lục chẳng liên quan gì đến nhau.
Khụ…khụ…“tôi…tôi nào có cười gì đâu!”
*Ông tốt nhất là cho tôi câu trả lời hợp lý!
‘Ờ…được…được, bà cho tôi chút thời gian’.
Trang Diễm Hiền suy nghĩ một lúc, thấy mình cần phải làm việc gì đó cho cháu ngoại của mình “Tôi muốn ở lại trên đảo! Không phiền ông chứ?”
Lục Dận Diễn cười toe toét “tôi cầu còn không được nữa là!”
Nhìn sang thì thấy Thẩm Cảnh Liên đang ngồi gãi mũi, Lục Dận Diễn thấy vô cùng chướng mắt “Cậu đó…ngoài việc ngồi móc mũi ra thì làm được gì khác?”
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt “tôi đương nhiên là làm được rất nhiều việc mà đảo chủ không thể làm!”
Lục Dận Diễn khinh bỉ trễ môi!
“Ngài không tin thì thôi, nhất là lĩnh vực tán gái…Thẩm Cảnh Liên tôi hơn ngài một bậc”.
Lục Dận Diễn đen mặt, đúng là ông không hề biết tán gái…cũng không hề biết dỗ ngọt hay là làm vui lòng phụ nữ. Nếu không thì cũng không mất đi người phụ nữ mà ông yêu hơn mạng.
………………
Biển vẫn mênh mông như lần đầu anh đặt chân đến vùng đảo này, hải âu vẫn từng đàn bay lượn, từng cơn sóng biếc xô nhau dạt vào bờ cát trắng, ngoài khơi xa…những con thuyền nhỏ đang lênh đênh.
Thẩm Cảnh Liên nhìn ngắm đến say sưa.
Nghe sau lưng có tiếng bước chân đang tiến về phía mình, Thẩm Cảnh Liên liền nghiêm mặt…“lại là tên cà chớn đó, khiến mình tụt mất cả cảm hứng ngắm biển!”
Lục Thiên Hoành hai tay cho vào túi quần, lộ ra sự lười biếng đến mức đáng ghét…từng bước đi đến bên cạnh Thẩm Cảnh Liên.
‘Thẩm nhị thiếu gia có nhã hứng thế?’
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh.
Cả hai không hề có chút ấn tượng tốt về nhau.
Lục Thiên Hoành giống như muốn ăn gan uống máu Thẩm Cảnh Liên.
Cũng cảm nhận được sự ác ý này của Lục Thiên Hoành, Thẩm Cảnh Liên quyết định nghi ngờ Lục Thiên Hoành. Thế nhưng anh lại không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước, nơi đó là đại dương mênh mông…chỉ nhìn được sóng nước nhưng không thể nhìn thấy đáy, nó giống như lòng người vậy.
Thẩm Cảnh Liên lạnh giọng lên tiếng “con người sống ở đời nên biết…vui có chừng và dừng đúng lúc, đừng quá dung túng bản thân! Nếu không, thì có hối cũng không kịp”.
Lục Thiên Hoành cười khẩy rồi nhàn nhã rời đi, bỏ lại sau lưng mình một câu nói vu vơ “chỉ bằng với khả năng của một tên què mà cũng muốn đấu với Lục Thiên Hoành sao! Đừng tự đề cao khả năng của mình, để rồi tự vả mặt”.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh “thế là xác định rồi, tên cà chớn Lục Thiên Hoành này…chưa đánh đã tự khai rồi!”
……………
“Đảo chủ cho mời Thẩm Cảnh Liên tôi đến thư phòng riêng của mình…chẳng hay là có việc gì cần dạy bảo?”
‘Thẩm nhị thiếu gia mở miệng ra câu trước thì là đảo chủ, câu sau vẫn là đảo chủ. Bản thân không thấy cách xưng hô này có vấn đề sao?’
Thẩm Cảnh Liên cong môi cười “chứ giờ nên gọi thế nào cho đúng đây? Tôi không phải là cấp dưới của ngài nên không thể gọi ngài là Tư lệnh, gọi ngài là ba vợ thì mẹ vợ có vẻ như không hài lòng!”
‘Thẩm Cảnh Liên, cậu…được lắm Thẩm Cảnh Liên!’
Thẩm Cảnh Liên nhún vai.
Lục Dận Diễn nghiêm mặt “cậu ngồi đi!”
Thẩm Cảnh Liên phì cười “vậy chứ tôi có đứng đâu!”
Lục Dận Diễn đảo mắt nhìn Thẩm Cảnh Liên đang ngồi chễm chệ trên chiếc xe lăn, xong lại trợn ngược mắt “hừ…đúng là khác người mà!”
“Đảo chủ à! Con người có lúc thăng, thì cũng có lúc trầm…đôi chân này của tôi đã trở thành trò cười trong mắt đảo chủ rồi sao?”
‘Ta không có ý đó!’
“Ngài có tìm được chút manh mối nào chưa?”
Lục Dận Diễn thở dài “tôi chưa tra ra được gì!”
“Vậy để Thẩm Cảnh Liên tôi tự mình điều tra”.
Lục Dận Diễn khẽ lắc đầu “tuỳ cậu, chút nữa đây tôi phải đến Đại Công Quốc để thăm Tích nhi”.
Thẩm Cảnh Liên vuốt cằm và buông lời châm biếm “không phải ngài Lục đây là tội xuyên quốc gia sao?”
Lục Dận Diễn đen mặt “hừ…không ngại nói cho cậu biết…giữa tôi và Đại Công Tước là chỗ quen biết nhiều năm”.