Thẩm Cảnh Liên đang ngồi trầm tư, nghe tiếng Tạ Tân thì nâng mi mắt lên nhìn, thấy nét mặt Tạ Tân hốt hoảng thì nhíu mày “xảy ra chuyện gì?”
‘Nhị thiếu gia, ngài Baron vừa xuống sân bay đã xảy ra chuyện’
“Xảy ra chuyện gì?”
Tạ Tân đặt khẩu súng nhỏ lên bàn “tiến sĩ Baron bị ám sát, thứ này là nhặt được tại nơi xảy ra vụ ám sát”.
Thẩm Cảnh Liên cầm lấy khẩu súng quan sát rồi lạnh giọng hỏi “hiện tại thì ngài ấy thế nào rồi?”
‘Đám vệ sĩ đã đưa tiến sĩ Baron chạy thoát nhưng ông ấy bị thương khá nặng’.
“Ngài ấy đang ở đâu?”
‘Tiến sĩ Baron đã được đưa đến bệnh viện và người của chúng ta đang bảo vệ ông ấy!’
“Cậu sắp xếp cho tôi gặp ngài ấy”.
Tạ Tân gãi gãi mũi rồi khẽ lên tiếng “Nhị thiếu gia!”
“Chuyện gì?”
Tạ Tân cười cười rồi buông lời cợt nhả Thẩm Cảnh Liên “phòng chính và phòng nhì về cùng một nhà mà sao vẫn chưa thấy dấu hiệu của chiến tranh vậy nhỉ?”
Thẩm Cảnh Liên đen mặt “tôi thấy cậu đang nhàn rỗi quá thì phải, thế có cần phải nhận thêm việc không? Có câu rảnh rỗi sinh nông nổi!”
Tạ Tân thoáng ngỡ ngàng “nhị thiếu gia nói thế là ý gì ấy nhỉ?”
Nhưng rồi Tạ Tân chợt nhận ra ý của thiếu gia nhà mình là gì nên đưa tay lên che miệng “tôi sắp xếp cho nhị thiếu gia gặp tiến sĩ Baron”.
……………
*Cảnh Liên!.
“Mẹ!”
*Con lại định đi đâu? Mẹ đang có chuyện muốn nói với con đây.
“Con bận rồi, để nói sau đi mẹ!”
*Đủ rồi Cảnh Liên, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con.
“Nhưng thưa mẹ! Con rất bận”.
*Hôm nay nếu như con rời khỏi nhà thì sau này con đừng gọi ta là mẹ.
Thẩm Cảnh Liên không muốn tranh cãi với mẹ mình, anh khẽ lên tiếng “mẹ nói đi…là chuyện gì”.
*Nhiễu Như nó sắp sinh rồi, con là một người chồng người cha…thế nhưng trách nhiệm của con ở đâu? Con có đáng mặt làm chồng làm ba người ta không?
“Không phải bên cạnh cô ta còn có mẹ đang ngày đêm cưng chiều đó sao”.
Thẩm phu nhân im bặt!
“Trong thời gian này con bận lắm, hy vọng mẹ sẽ không làm phiền đến con”.
*Con bận lắm sao? Bận sớm tối bên ả đàn bà hư thân kia và đứa con hoang ấy đúng không.
“Đủ rồi mẹ!”
*Con vì ả ta mà cáu gắt với mẹ sao Cảnh Liên?
“Con xin lỗi! Con thật sự không cố ý”
*Mẹ mang nặng đẻ đau, vất vả nuôi con khôn lớn nên người. Có phải là đã đủ lông đủ cánh nên không còn xem người mẹ này ra gì, có đúng không?
Thẩm Cảnh Liên phiền não thở dài “sao lúc nào mẹ cũng mang những lời này ra nói với con vậy chứ?”
Thẩm phu nhân nước mắt lưng tròng “bây giờ trong mắt con chỉ có Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích, mẹ không xứng đáng để con bận tâm”.
Thẩm Cảnh Liên xoa nắn mi tâm, anh thật sự rất phiền não. Mẹ anh là người cố chấp. Anh không biết cho đến bao giờ thì mẹ mình mới chịu mở lòng với hai mẹ con Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích. Anh vừa không muốn làm mẹ mình buồn và cũng không muốn làm Trang Điềm Điềm bị tổn thương.
Thẩm phu nhân vẫn cứ ngồi khóc thút thít!
Thẩm Cảnh Liên liếc nhìn Nhiễu Như đang đứng cạnh cầu thang, anh không biết Nhiễu Như đã đứng đó lâu chưa hay vừa mới đến. Vẻ mặt oan ức nhìn anh, anh quá sức chán ghét nên lạnh giọng lên tiếng “Kiều Nhiễu Như, ngoài việc diễn tấu hài ra thì cô còn làm được những gì?”
*Cảnh Liên, sao anh lại nói với em những lời này?
“Thế thì nên dùng những từ ngữ nào?”
*Cảnh Liên!
“Trước mặt mẹ tôi, cô đừng kể khó kể khổ nữa được không? Cô muốn giữa tôi và mẹ tôi lúc nào cũng cãi vã nhau thì cô mới vừa lòng à?”
*Cảnh Liên em không có.
Thẩm Cảnh Liên tức giận lăn xe rời đi…anh mặc kệ hai người phụ nữ kia khóc lóc hay tủi thân, anh đã quá mệt mỏi với họ rồi.