Thẩm Cảnh Liên buông xấp tài liệu xuống bàn và nhàn nhạt lên tiếng hỏi “ông ấy đang ở đâu?”
‘Ông ấy đang đợi cậu dưới sảnh!’
“Mới ông ấy lên đây”.
Tạ Tân gật đầu rồi quay lưng rời đi!"
……………
Nghe có tiếng bước chân, Trạch Sơn quay đầu lại nhìn…thấy người đến là Tạ Tân thì khẽ chào.
‘Thanh tra Trạch, nhị thiếu gia nhà chúng tôi mời ngài lên thư phòng’.
//Được! Phiền cậu dẫn đường.
‘Mời ngài theo tôi’.
Trạch Sơn được Tạ Tân dẫn đường đến thư phòng của Thẩm Cảnh Liên.
Tạ Tân vừa mở cánh cửa phòng ra, Trạch Sơn không khỏi cảm khái trước sự uy nghi của căn phòng, nó được trang trí theo phong cách cổ xưa. Từ những vật dụng cho đến tủ, bàn, ghế. Chúng đều là những món đồ cổ giá trị liên thành.
Trạch Sơn nhìn đến không hề chớp mắt.
//Từ lâu đã được nghe Thẩm nhị thiếu gia của nhà họ Thẩm tiêu xài sang chảnh, hôm nay Trạch Sơn tôi mới được tận mắt chứng kiến. Quả nhiên, không sai với lời đồn.
Thẩm Cảnh Liên mỉm cười “mời thanh tra Trạch ngồi!”
Trạch Sơn ngồi xuống ghế đối diện với Thẩm Cảnh Liên và đặt tập hồ sơ lên bàn.
Thẩm Cảnh Liên nhìn chăm chú vào tập hồ sơ “Thanh tra Trạch, có kết quả giám định rồi sao?”
Trạch Sơn gật đầu “đã xong”.
“Tiến độ làm việc của thanh tra Trạch quả thật không thể bắt bẻ được!”
//Nhị thiếu gia quá khen rồi!
“Thế kết quả như thế nào, ngài thanh tra có thể…”
Trạch Sơn liếc mắt nhìn Tạ Tân “tôi có việc quan trọng muốn bàn với Thẩm nhị thiếu gia, cậu có thể lánh mặt một lúc được không?”
Tạ Tân hiểu ý Trạch Sơn nên ung dung rời đi…
Thẩm Cảnh Liên thấy trong lòng xuất hiện tia hồi hộp, anh thầm hỏi “nghiêm trọng đến thế sao?”
Trạch Sơn thở dài “haiz…việc trên khẩu súng chỉ có hai mẫu vân tay, chúng tôi đã đối chiếu kết quả”.
“Ngài nói đi!”
Trạch Sơn khẽ lắc đầu “tôi thấy rất khó hiểu!”
“Khó hiểu như thế nào? Ngài thanh tra cứ nói”.
//Có một mẫu trùng khớp với vân tay của Thẩm nhị thiếu gia, mẫu còn lại là trùng khớp với vân tay của Tạ Tân".
Thẩm Cảnh Liên nhíu chặt mày “sao lại như vậy?”
Trạch Sơn lắc đầu “làm sao tôi biết được!”
Thẩm Cảnh Liên trầm tư một lúc rồi lạnh lùng lên tiếng “chuyện này không có gì lạ, Tạ Tân đã từng mang khẩu súng đó về, có dấu vân tay của cậu ta cũng hợp lý!”
Trạch Sơn không lên tiếng!
“Vậy thanh tra Trạch có suy nghĩ gì về chuyện này?”
Trạch Sơn xoa trán “chuyện này vô cùng phức tạp!”
“Phức tạp như thế nào?”
Trạch Sơn nhìn Thẩm Cảnh Liên rồi khẽ lắc đầu “tôi không biết nên nói thế nào…”
“Ngài có phán đoán thế nào thì hãy nói ra, để cùng nhau tham khảo!”
//Thẩm nhị thiếu gia, cậu có tin tưởng vào trợ lý của mình không?
Thẩm Cảnh Liên khó hiểu nhìn Trạch Sơn “ý của thanh tra Trạch là sao?”
Thẩm Cảnh Liên nhớ đến cái thời còn niên thiếu, Tạ Tân đã theo anh khi cả hai còn là thanh niên mới lớn…trong giai đoạn đó anh mới trở về từ Thụy Sĩ, phải nói Tạ Tân là một người có năng lực, bao nhiêu năm qua giúp ích cho anh rất nhiều.
“Tôi hoàn toàn tin tưởng cậu ta!”
Trạch Sơn gật đầu “cậu tin tưởng Tạ Tân đến vậy sao?”
“Đúng vậy!”
Trạch Sơn ôn tồn lên tiếng “vậy chỉ còn một khả năng!”
“Khả năng nào?”
//Chủ nhân của khẩu súng đó là một sát thủ máu lạnh, hắn đã tự hủy vân tay của bản thân. Nhưng nếu điều này thật sự xảy ra thì đối thủ của cậu thật sự rất đáng sợ.
“Vậy họ làm cách nào để hủy được vân tay?”
//Người này đã tự mình làm bỏng tay mình, sau đó vết bỏng lành lại và chai sần, họ đã dùng dao để gọt bỏ. Quá trình này họ sẽ lập đi lập lại cho đến khi vân tay hoàn toàn bị hủy hoại.
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt “lại có người dám làm như vậy sao?”
Trạch Sơn gật đầu “có chứ, thế gian này loại người nào cũng có”.
Thẩm Cảnh Liên im lặng!
//Kẻ này không xem bản thân mình là con người nữa, họ sẽ liều mạng để đối đầu với cậu, vậy nên cậu phải hết sức thận trọng…
“Cảm ơn thanh tra Trạch nhiều lắm!”
//Tôi phải về đây! Cần gì thì cứ liên lạc với tôi.