Triệu Bình nhìn mà hoảng sợ hai tay nắm thật chặt, một bộ dạng căm phẫn, hắn đã nhún nhường rồi vậy mà nữ nhân này lại còn dám ra tay vậy thì cũng đừng trách hắn.
“Người đầu, bắt nữ nhân này lại cho bồn gia”
Bên ngoài chạy vào không ít thị vệ của vương phủ người nào người nấy đều là cao to lực lưỡng, Dương Khánh Vân nhìn đảm nam nhân cầm giáo trước mặt, nàng còn tưởng vương phủ không có thị về, cả tuần nay đi quanh vương phủ cũng không thấy một tên thị lắm, đến bao nhiêu nàng xử bấy nhiêu.
vệ nào hóa ra là ở hết chỗ của Triệu Bình sao? Tốt “Còn không lên cho bồn gia.”Triệu Bình ra lệnh.
Trong phút chốc Dương Khánh Vân phải đối diện với hơn mười thị vệ, bọn họ có giáo nàng chỉ có một con dạo gầm.
Trịnh Lâm ở phía trên nóc nhà nhìn qua khe hở phân vẫn không biết có nên ra tay giúp nàng hay không thì kinh ngạc nhìn thấy nàng đã xử lý được một nửa, điều khiển hắn kinh ngạc hơn nữa là một nữ tử nhỏ bé như nàng lại có thể vật một nam nhân cường tráng xuống đất, chiêu thức nàng ra cũng đa phần tấn công vào chỗ hiểm và chỗ yếu của nam nhân nhưng không thể không nói nàng ra tay vừa nhanh vừa dứt khoát.
Dương Khánh Vân nhìn bốn người còn lại đang bao vây mình, bọn họ còn rất cầm chừng chưa dám xông lên, dường như cũng sợ như những người dưới đất.
“Lũ vô dụng các người còn không mau lên cho bồn gia.
Triệu Bình ở bên cạnh sốt ruột không thôi, lẽ nào có một nữ nhân bọn chúng còn không bắt được.
“Nếu các người không lên, vậy thì bổn vương phi đành phải ra tay trước rồi.” Nàng vừa dứt lời liền cảm dao xoay một vòng, không ai thấy nàng ra tay thể nào, bốn tên thị vệ ngay lập tức ngã rạp xuống đất.
Quản gia kinh sợ nhìn xuống, lại nhìn thấy ở cổ mỗi tên thị vệ có một đường máu đỏ chói.
“Ngươi, ngươi.” Triệu Bình run tay chỉ nàng.
“Người chỉ cái gì, có muốn bồn vương phi cho người một đường luôn không?” Dương Khánh Vân vẫy vẫy máu trên con dao găm, nàng ra tay cũng không nặng sẽ không chết người được.
Triệu Bình nhìn con dao chập choạng ngã lăn ra đất, lại lật đất đứng dậy bỏ chạy, còn Triệu Hải nhìn một màn này đã ngất xỉu từ lâu rồi.
Dám thị uy với nàng thì phải chịu hậu quả.
“Kêu người đến dọn chỗ này cho bổn vương phi đến lúc bồn vương phi quay về nhất định phải sạch sẽ ” Thu Hoài nhìn đảm người nằm dưới đất tay chân luống cuống không biết phải làm sao, nàng làm sao mà giải quyết đám người này?
Dương Khánh Vân phân phó một câu rồi đi ra ngoài.
Dương Khánh Vân cảm thấy mình đến đây chưa có một ngày nào yên ổn, muốn sống yên xem ra không dễ, nàng bất tri bất giác lại đi đến một nơi xa lạ, đây là một vườn trúc phía trước có một lối mòn đi vào, Dương Khánh Vân trong lòng có chút nghi hoặc, nàng xem trong phim bình thường vương phủ không phải trồng mai trồng đào sao, không thì là một hoa viên lộng lẫy trang hoàng sao Khánh Vương Phủ này lại chỉ toàn tre với trúc 2
Là con người ai cũng có lòng tò mò mà Dương Khánh Vân cũng không ngoại lệ, nàng lại theo lối mòn đi vào bên trong, đi được mấy bước lại nghe thấy tiếng sáo phát ra bên trong, nàng không khỏi men theo tiếng sao đi đến, trước mặt xuất hiện một nam nhân ngồi trên xe lăn, mái tóc xóa dài, người thổi sáo lại chính là hắn, Dương Khánh Vân dừng bước một chút lặng im nghe tiếng sáo.
Nàng có thể nghe ra tiếng sáo thê lương mà da diết làm sao, trong đó cũng không dấu được sự cô đơn Dương Khánh Vân có chút cảm thương, nàng nhìn nam nhân kia trơ trọi một mình không hiểu sao trong lòng có chút đau đầu.
Nàng không biết hắn đã trải qua chuyện gì nhưng mấy ngày qua nàng cũng biết được khánh Vương trước kia là một người tuổi trẻ tài cao, khắp nơi được người người sùng bái ngưỡng mộ mà ngay cả hoàng thượng cũng rất sủng ái hắn, sau đó hắn bị liệt hai chân mọi người lại quay lưng với hắn, ngay cả hoàng thượng cũng không màng đến, nếu không Khánh Vương Phù cũng không mặc quản gia muốn làm gì thì làm.
Hắn từ một người có tất cả bây giờ lại chẳng có gì, không thể không nói đây là một cú sốc nặng với hắn, không riêng gì hắn mà bất cứ ai cũng sẽ như hắn.
Đường đường một vương gia tôn quý vậy mà lúc này lại không có một ai bên cạnh, Dương Khánh Vân cũng từng trải qua cảm giác cô đơn một mình, tuy không phải là bị người thân xa lánh hay bạn bè, người yếu xuống bỏ nhưng năng biết cảm giác này rất tồi tệ, hắn từng là một người cao ngạo không bộc lộ cảm xúc của mình chỉ có thể thông qua tiếng sáo.
Chỉ có những người hiểu cảm giác cô đơn là như thế nào mới biết được hắn có bao nhiêu cô đơn, nhưng nàng lại nhìn ra được hắn không chỉ có cô đơn mà còn có đau khổ.
Dương Khánh Vân không muốn nhìn thấy hắn như vậy lại cất bước tiến về phía hắn.
“Ai?” Ngay lập tức tiếng sáo dừng lại một giọng nói sắc bén truyền vào tai nàng, Dương Khánh Vân vẫn không dừng bước mà càng lúc càng tiến tới chỗ hắn, lại nói: “Vương gia thân ái, chính là thiếp thân.”
Phút chốc nàng đã đứng trước mặt hắn cười như không cười, không hiểu sao nàng lại cứ thích trêu đùa hắn, Tạ Đình nhìn rõ người trước mặt đôi mắt lại trầm xuống, “Ai cho người vào đây?”
“Là tiếng sáo của vương gia mang thiếp thân đến đây, vương gia, không thể không nói tiếng sáo của chàng thật có mê lực, mà người lại càng có mê hoặc hơn.
Dương Khánh Vân lại ghé sát vào mặt hắn nói.
Mặt kề mặt bốn mắt lại dính sát vào nhau, Tạ Đình có chút đỏ mặt giận dữ nói: “Cút.” thiếp thân ở một mình rất cô đơn nha, hay là vương “Thiếp thân mới đến người đã đuổi thiếp thân rồi sao, gia thiếp thân nói chuyện phiếm với người, thế nào?”
Dương Khánh Vân chớp mắt hỏi.
Tạ Đình lại vươn tay đẩy nàng ra một bên lạnh lùng nói: “Bồn vương không cần, nếu không đi đừng trách bổn vương không khách sáo.”
“Vậy thì người cũng không cần khách sáo với thiếp thân, vương gia, người làm thế nào?” Dương Khánh Vận nhìn chăm chăm vào hạn, không một chút nào sợ hãi, nam nhân này ngồi xe lăn còn có thể làm gi “Bồn vương giết người.” Tạ Đình cười lạnh, rất nhanh nàng cảm thấy một thanh sắt lành lạnh ở cổ, cái này có gọi là báo ứng không? Nàng vừa kể dao vào cổ đảm người kia thì lúc này nam nhân này lại kề dao vào cổ nàng.
Có điều Dương Khánh Vân không sợ ngược lại còn vờn tóc hắn nói: “Vậy vương gia, ra tay dứt khoát một chút, ta sợ đau nha.”
Ta Đình thật không hiểu nữ nhân này, nàng không sợ chết sao? Vậy được nếu vậy hắn cũng không cần nương tay, Tạ Đình dùng lực một chút ngay lập tức một đường máu xuất hiện ở cái cổ tuyết trắng của nàng.
Dương Khánh Vân cảm thấy ẩn ẩn đau nhưng khuôn mặt lại không có cảm xúc gì, nam nhân này nói ra tay liền ra tay, đủ dứt khoát.
“Vương gia muốn ta từ từ chết sao, cũng được, vậy thì để máu ta chảy đến khi cạn khô đi, được chiết trong lòng vương gia thiếp thân coi như mãn nguyện” Dù trên bờ vực cái chết nàng cũng cười đến mỹ lệ.
Tạ Đình kinh ngạc rồi lại bị tan chảy trong nụ cười này, không thể không nói hắn thua trong tay hắn, hắn chỉ cần mạnh tay rạch một đường thôi nàng coi như chết hông thể nghi ngờ nhưng nàng lại không ra tay được, thái độ này của nàng khiến hắn không thể nắm bắt được, nữ nhân này rốt cuộc tồn đọng tâm tư gì?