Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật

Chương 5





Trong khi nàng còn đang suy nghĩ vấn đề này thì một tiếng hát thảm thiết vang lên, “A”
Đảm người kinh hoàng nhìn lại, máu me rơi vãi đầy mặt đất lại thấy cái lưỡi văng ra bên ngoài, mọi người thấy vậy liền la hét kinh hoàng, không ai dám tưởng tượng loại chuyện này lại xảy ra trước mặt mình, tên mập mạp bị cắt lưỡi hắn cũng đã ngất xỉu tại chỗ.

“Dám nói vương gia tàn phế, cắt lưỡi”
Một giọng nói lạnh như băng cất lên, tất cả mọi người đều nhìn ra phía sau, sau lưng bọn họ có một nam nhân mặc hắc y toàn thân đẩy sát khí, thanh kiểm hắn đang cầm nhiễm đầy máu, còn đang theo mũi kiếm chảy từng giọt xuống đất, nhìn thấy tình cảnh này không ai không sợ hãi, lại nhìn thấy nam nhân ngồi trên xe lăn đám người càng hoảng sợ không nói thành lời.

“Lâm, giết hết cho bồn vương” Tạ Đình nhạt giọng nói, không nghe ra chút tức giận nhưng trong giọng có trào phúng.

Mọi người nghe được lệnh của hắn đều sợ hãi đồng loạt dập đầu, “Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng, không phải chúng ta nói người tàn phế, là
Trương đầu bếp, là hắn nói, chúng ta không có, vương gia tha mạng.


“Hừm, các người không nói nhưng lại hùa theo hắn cười nhạo bồn vương, đáng chết.

” Nam nhân ngồi trên xe lăn giọng nói âm u như tu la chốn địa ngục.

Dương Khánh Vân đứng bên cạnh nghe hắn nói không khỏi kinh sợ một phen, mới nói hắn vài câu đã bị hạn giết rồi sao? Nàng nghe bọn người kia cười nhạo bán trong lòng thấy có chút quá đáng nhưng cũng không đến mức chết đi, Dương Khánh Vân nghĩ vậy lại nói.

“Vương gia, trừng phạt bọn họ là được rồi, giết quá nặng”
“Sao, người cũng muốn hùa theo bọn họ cười nhạo bổn vương tàn phế?” Thanh âm của Tạ Đình có chút giễu cợt.


“Không có, vương gia chở hiều nhằm ý ta, bọn họ tuy nói quả đáng, xúc phạm đến người nhưng mạng người cũng không phải cọng rơm, vương gia vẫn xin suy nghĩ lại.

” Dương Khánh Vân cần thận nói.

“Hừ, người nói giúp bọn chúng, người và bọn chúng cũng cùng một giuộc, bồn vương có nên giết người luôn không?” Tạ Đình trong mắt lóe lên tinh quang, miệng lại trào phúng nói.

Dương Khánh Vân không nghĩ đến nam nhân này lại có suy nghĩ méo mó như vậy, không lắm chứ, năng cùng giuộc với bọn họ lúc nào, nàng còn bị bọn họ bỏ đói đó, chỉ là giết người, nghe thật giống ác ma.

Hắn cũng không phải là ác ma đi, sao có thể nói giết người liền giết.

“Vương gia, phải như thế nào người mới tha cho bọn họ.


“Bổn vương không nghe được người nói mình là tàn phế, ai nói hoặc cắt lưỡi hoặc chết.

” Lời nói của Tạ Đình âm trầm khó đoán.

Đám người nghe vậy sợ hãi không thôi, bọn họ không muốn cắt lưới cũng không muốn chết.

“Vương gia tha mạng.

” Cả đám đồng loạt quỳ xuống dập đầu.

Ta Đình văn không có động tĩnh gì, Dương Khánh Văn cũng nóng ruột lại nói.

“Vương gia, miệng lưới thể gian rất nhiều, người có thể quản hết sao “Bổn vương không quản hết nhưng để bổn vương nghe thấy liền chết”
Tên này vẫn cứ muốn giết người vậy sao, Dương
Khánh Vân sợ là không cản được hắn, đầu óc nàng lại xoay chuyển nói: “Vương gia, bọn họ nói người tàn phế đúng là đáng chết nhưng chết rồi bọn họ cũng không thấu hiểu cảm giác của người, chỉ bằng…
Nói đến đây Dương Khánh Vân dừng lại một chút, Tạ Đình lại có chút hứng thú nhìn nàng, “Chi bằng thể nào?”
Dương Khánh Vân hít sâu một hơi nói: “Chỉ bằng người cũng để bọn họ tàn phế, để họ thấu hiểu cảm giác của người.


Ta Đình nghe vậy như có như không nhìn nàng mà đám người nghe thể lại hoảng sợ, hướng nàng nói: “không, chúng ta không muốn tàn phế, vương gia, vương phi tha mạng a, tàn phế rồi chúng ta không thể làm gì được nữa, chúng ta còn nuôi cha mẹ hài tử a, xin tha mạng cho chúng ta.

“Không làm được gì sao, ai nói vậy, các người không thấy vương gia hắn còn có thể nghe hay sao, quan trọng là một lời của hắn có thể giết các người, các người không thể phản khảng, các người nói, hắn và các người ai mới là kẻ tàn phế vô dụng” Dương
Khánh Vân lạnh lùng hỏi.

“Là chúng ta, chúng ta vô dụng, chúng ta mới là tàn phế, chúng ta não tàn không quản tốt được miệng mình, chúng ta là tôi vương gia, mong vương gia tha mạng” Một người lên lên tiếng nói cả đám cũng đồng loạt nói theo.


Tạ Đình nhìn đám người quỹ đầu dập gối nói mình là tàn phế trong lòng không chút dao động, nhưng ngược lại nử nhân này lại khiến hắn nhìn bằng con mắt khác.

Nàng nói nhiều như vậy không phải là để hắn tha cho đám người này sao, miệng lưỡi cũng không kém, uồng công năng tổn nước bọt, hắn tạm tha cho đảm người.

“Tôi chết miễn tội sống không thể tha, mỗi người năm mươi hèo, sống chết tùy mệnh.

” Tạ Đình nhàn nhạt mở lời, lại đầy xe lăn rời đi.

Dương Khánh Vân thở phào một hơi không chết người là tốt rồi, nàng không khỏi nhìn bóng dáng Tạ Đinh rời đi, hạn đây bánh xe lăn, chậm rãi từng chút một, chiếc xe lăn này thiết kế có chút nắng nể, thân xe làm bằng gỗ lim, quý thì quý nhưng bánh xe khá lớn, lại không có trục, có người đầy thì đỡ tự mình đẩy có chút khó khăn, nhưng nhìn dáng vẻ hình như nam nhân kia cũng không có gì gọi là nặng nhọc, có một phút Dương Khánh Vân muốn đi đến đẩy xe lăn cho hắn nhưng nghĩ lại, hắn hẳn là người tâm cao khi ngạo đi nếu muốn người đầy cũng không đến lượt nàng.

Chiếc xe lăn đang đi bỗng nhiên ngừng lại, dường như gặp trục trặc gì đó, Dương Khánh Vân thấy nam nhân kia cứ loay hoay mãi vẫn chưa đi được, nàng không nhìn nổi nhìn đi đến xem, đến gần mới thấy trước bánh xe lăn có một tảng đá chắn ngang, nam nhân này muốn chuyển xe qua lại có chút khó khăn.

nằm của xe lăn lùi ra sau một chút lại dịch chuyển sang bên phải tránh khỏi cục đá, đồng thời nàng cũng lên tiếng đề nghị: “Vương gia, để ta đẩy người vě viên.


“Tránh ra, bổn vương không cần người giúp.

” Giọng của hắn vẫn lạnh lùng như cũ thêm vào đó có chút kìm nén giận dữ.

“vẫn đề ta giúp người đi.

” Dương Khánh Vân không nghe theo hắn lại đẩy hắn đi, trên đường không biết còn bao nhiêu chướng ngại vật nữa đâu cứ đẩy hắn đi cho chắc.

“Buông ra.

” Giọng điệu của hắn có chút gầm giữ.


“Viện của người ở đâu.

” Dương Khánh Vân không quan tâm hỏi.

“Bổn vương chặt tay người.

” Tạ Đình trong lòng đã không nên được giận dữ, nữ nhân này to gan dâm dụng vào xe lăn bản không nói, còn đáy hắn đi, trước giờ có ai dám cãi lại lời hắn.

Dương Khánh Vân lười phản ứng lại hắn, nghe hắn dọa chặt tay mình trong lòng có chút sợ nhưng vẫn kiên trì đẩy, hắn bây giờ ngồi xe lăn có thể làm gì nàng.

Tạ Đình nhẫn nhịn bị nữ nhân này di, Duong
Khánh Vân không biết viện hắn ở đâu, lại đẩy một đường thẳng nhưng đến ngã ba lại nghe nam nhân trầm thấp nói: “Bên phải.


Dương Khánh Vân nghe vậy xoay bánh xe một cái lại đi về bên phải, suốt đoạn đường không ai nói với ai câu nào, Dương Khánh Vân không nói, Tạ Đình càng không Đi thêm một đoạn nữa mới nhìn thấy phía trước có một tỏa viên, phía trên tấm bằng ghi ba chữ “Trúc Lâm Viện” thấy hắn không nói gì nàng lại đẩy hắn đi vào.

“Vương gia, viên của người ở đây sao, ta để người ở đây, ta đi trước.

” Dương Khánh Vân lúc này mới thả tay nắm ra, nàng muốn rời đi lại nghe thấy tiếng “Rột rột “