Chiếc áo choàng tắm dài cũng không thể che đậy được đôi chân thon dài, trắng muốt của Bạch Lan nữa.
Dây áo từ từ được Lâm Đình rút ra, anh cứ như bị mê hoặc vậy không muốn rời khỏi cô một chút nào.
Từ cổ cho đến xương quai xanh đều có dấu vết do anh để lại.
Lúc được anh đặt xuống giường, trên người cô đã chẳng còn một mảnh gì che đậy.
Khi nhìn thấy Bạch Lan không che đậy trước anh, thân hình ấy mãi mãi như một thứ thuốc độc khiến anh chẳng thể ngừng khát vọng có được, biết rằng sẽ trúng độc nhưng cũng không ngần ngại mà lao vào nó...
Buổi sáng Lâm Đình theo thói quen dậy rất sớm, lâu lắm rồi anh mới ngủ một giấc ngon như thế.
Nhìn thấy người con gái nằm trong ngực mình, anh bất giác nở nụ cười. Cuối cùng thì cô cũng chịu chấp nhận anh rồi.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi lại hôn dần từ sóng mũi xuống và dừng lại ở đôi môi. Đôi môi mềm mại ấy đã hôn lại muốn hôn lần nữa, không khỏi khiến anh nhớ nhung.
Bạch Lan ở trong ngực anh khẽ cựa người, anh nói:
" Buổi sáng có em ở cạnh thật tốt. "
Thấy giọng nói trầm ấm phát ra từ trên đỉnh đầu cô lại thấy ngượng ngập không ngừng. Bàn tay anh còn ôm chặt lấy làm cô không thoát ra được, Bạch Lan liền hắng giọng:
" Tôi muốn rời giường, có lẽ đã gần đến giờ làm rồi. "
" Hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, công ty cũng không có chuyện gì quan trọng. " Anh lại ôm chặt lấy cô hơn.
" Tôi không sao cả, dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu tiên của tôi. "
Nói rồi cô ngồi dậy, anh thấy thế cũng buông lỏng tay để không làm cô đau. Không ngờ chỉ vừa muốn đứng dậy đã đau đến mức mặt cô tái nhợt.
Anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống.
" Không phải lần đầu tiên nhưng có phải em hơi coi thường chồng em rồi hay không? Trọn vẹn 3 năm em đi, anh chưa từng động vào người phụ nữ nào cả. "
" Xin Lâm Tổng đừng tùy tiện như thế, tôi không dám nhận. "
" Anh tùy tiện thế nào? Nếu anh không phải chồng em tại sao em còn để anh chạm vào em? "
" Hôm qua là anh say! "
" Hôm qua anh không say, anh biết được thân thể em thành thật hơn so với cái miệng nhỏ của em rất nhiều. "
Nghe anh nói, mặt cô bất giác đỏ lên. Những cảnh tượng đêm qua lại xuất hiện trong đầu cô. Rõ ràng miệng thì nói đừng nhưng cơ thể lại cong lên đón nhận anh, rõ ràng nói không muốn nhưng chẳng mấy chốc lại cầu xin anh, ôm lấy cổ anh kéo xuống mà hôn.
" Anh... "
" Phải, hôm qua anh có uống rượu nhưng anh không hề say. Anh muốn biết em có thật sự đã không còn yêu anh hay không. Nhưng anh nói đúng phải không? Em vẫn còn yêu anh. "
" Hôm qua đều xuất phát từ nhu cầu của cả hai, đối với tôi chẳng có ý gì khác cả. "
" Nhu cầu? Nếu em không thích có lẽ cả cơ hội đến gần em cũng không có huống hồ là vì nhu cầu? Em thừa nhận mình yêu anh khó đến thế sao? " Anh không khỏi chua chát khi cô nói ra câu ấy, anh không ngờ cô lại có thể nói ra lý do như thế.