Lạc Thanh Hàn từ chối yến tiệc của huyện lệnh, ở trong dịch trạm bản địa.
Phòng trong dịch trạm có hạn, không thể chứa quá nhiều người, cho nên thị vệ và thái giám chỉ có thể dựng trại bên ngoài.
Đêm khuya.
Lạc Thanh Hàn bàn bạc hành trình tiếp theo với mọi người trong phòng.
Theo kế hoạch ban đầu, họ nên đi dọc theo sông Di về phía Nam.
Nhưng Lạc Thanh Hành dự định thay đổi kế hoạch.
“Ta định bỏ xe ngựa, đi thuyền đi về phía Nam, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Thiếu phó vẻ mặt khổ sở nói “Nhưng chúng ta người đông, không thể một lúc tập hợp nhiều thuyền như vậy.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Cho nên ta chuẩn bị chia thành hai đường, các ngươi đi xe ngựa tiếp tục đi về phía Nam dọc theo sông Di, ta cải trang lặng lẽ đi thuyền về phía Nam, chúng ta sẽ hội hợp ở quận Cảnh Thọ.”
Mọi người cực kỳ hoảng sợ, đồng thanh nói “Tuyệt đối không được!”
Lạc Thanh Hàn hiển nhiên đã sớm đoán được phản ứng của bọn họ, cho nên hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ yên lặng nghe Thiếu phó và Thiếu bảo thay phiên khuyên can, nhắc lại những câu nói cũ kia, tóm lại là hắn không được phép hành động một mình.
Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình đứng bên cạnh Thái tử, một mặt cảm thấy đi theo đại đội quá nhàm chán, hành động một mình càng thú vị, mặt khác y thật sự không muốn cưỡi ngựa nữa!
Y đã cưỡi ngựa cả tháng trời, đùi với m.ô.n.g đều bị trầy da chảy máu, đau muốn chết.
Vì cưỡi ngựa mỗi ngày mà hai chân dài thẳng tắp của y suýt chút bị tra tấn thành chân kiềng!
Nghĩ đến là ứa nước mắt cay đắng.
Y thật sự, cả đời này không muốn cưỡi ngựa nữa!
Trong lòng Nhiếp Trường Bình rất muốn đi thuyền, thấy Thiếu phó và Thiếu bảo không đồng ý, y lập tức chiến đấu với hai người họ.
Hai bên bắt đầu khẩu chiến, không ai chịu lùi bước, trận chiến diễn ra khá ác liệt.
Triệu Hiền là quan võ, không có quyền nhiều lời trong chuyện này, nên im lặng đứng một bên nghe.
Đứng bên cạnh quan sát trận chiến còn có Thường công công và Tiêu Hề Hề.
Thường công công cúi đầu, dáng vẻ như lão hòa thượng đang ngồi thiền.
Về phần Tiêu Hề Hề thì ……
Nàng đang ngủ gật.
Đúng vậy, nàng đang đứng ngủ gật!
Thường công công liếc thấy nàng đứng ngủ, quả thật bội phục sát đất.
Hắn chưa từng thấy ai có thể ngủ đứng!
May là nàng có thân phận đặc thù, Thường công công không tiện quản, chỉ có thể coi như không thấy.
Nếu là tiểu thái giám bình thường, dám ngủ gật trong lúc hầu hạ Thái tử, Thường công công nhất định phải dạy dỗ một trận thật nghiêm khắc!
Mãi đến khi hai bên tranh cãi khàn cả giọng, Lạc Thanh Hàn mới nói tiếp.
“Nếu các người không muốn, đành thôi vậy.”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Bọn họ vốn tưởng Thái tử sẽ kiên quyết đến cùng, không ngờ lại nhanh chóng thỏa hiệp như vậy.
Thiếu phó và Thiếu bảo sợ Thái tử đổi ý, vội nói “Thái tử Điện hạ có thể nghĩ thông suốt thật tốt, thời gian không còn sớm, Điện hạ nên nghỉ ngơi, thần cáo lui.”
Nói xong, họ nhanh chóng chuồn đi.
Triệu Hiền cũng cáo lui, lập tức rời đi.
Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình không chịu đi, phẫn nộ nói “Thái tử Điện hạ, sao người lại thỏa hiệp? Người là Thái tử, lời người nói, dù bọn họ không muốn cũng phải nghe theo!”
Lạc Thanh Hàn nói “Dù ta buộc bọn họ cúi đầu thỏa hiệp, nhưng trong lòng bọn họ vẫn sẽ không phục, chỉ khi khiến bọn họ tận mắt nhìn thấy sự cần thiết của việc chia nhau hành động, bọn họ mới tâm phục khẩu phục.”
Nhiếp Trường Bình rất tò mò “Điện hạ chẳng lẽ có tính toán gì khác sao?”