Tiêu Hề Hề nói phải, trong khi đưa tay cầm cái bánh bao bát bửu cuối cùng.
Bảo Cầm càng gấp hơn “Tiểu chủ, nếu Thái tử Điện hạ bằng lòng nói trước chuyện quan trọng như vậy với người, có nghĩa là ngài ấy quan tâm đến ý nghĩ của người, người nên nắm bắt cơ hội cản ngài ấy chọn Thái tử phi chứ!”
Tiêu Hề Hề đang ăn bánh bao, khó hiểu nói “Tại sao ta phải cản ngài ấy? Sớm muộn gì ngài ấy cũng phải cưới Thái tử phi, dù lần này không chọn, lần sau cũng sẽ chọn.”
“Vậy người có từng nghĩ, nếu Đông cung có Thái tử phi, người không thể nuôi gà vịt heo ngỗng à?”
Tiêu Hề Hề ngừng ăn bánh bao.
Nàng từ từ mở to mắt, vẻ mặt vô cùng sốc.
Bảo Cầm nói tiếp “Chẳng những không thể nuôi gà vịt heo ngỗng, mà rau trồng trong hậu viện cũng không được, cả củ sen tôm cá trong hồ cũng sẽ bị vớt ra rồi vứt đi. Nơi này dù sao cũng là hoàng cung, theo lý trong cung không cho phép làm những chuyện này, sở dĩ vườn rau với gà vịt heo ngỗng ở hậu viện điện Thanh Ca còn tới bây giờ là vì không có Thái tử phi quản, cộng thêm có Thái tử Điện hạ che chở, hai vị Trắc phi kia mới không đụng tay tới điện Thanh Ca chúng ta, nhưng nếu có Thái tử phi, tình hình sẽ khác, dù Thái tử Điện hạ sủng ái người, cũng không thể vì mớ rau cải và đám gia súc kia trở mặt với Thái tử phi, đến lúc đó chỉ có người chịu uất ức thôi, người thấy có đúng không?”
Theo lời miêu tả của Bảo Cầm, Tiêu Hề Hề dường như đã nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc khi gà vịt heo ngỗng bị tàn sát không thương tiếc, tất cả rau củ bị nhổ sạch một cách tàn nhẫn, thậm chí cả tôm cá trong hồ cũng bị quét sạch.
Không có vườn rau, nàng không còn được ăn những món ngon, chỉ có thể ăn bánh ngô, thức ăn không dính một giọt dầu, nước mắt không ngừng chảy dài ~
Ôi, đau lòng quá!
Tiêu Hề Hề chợt cảm thấy banh báo bát bửu trong tay hết ngon.
Nàng đặt bánh bao xuống, gấp gáp nói.
“Ta đi tìm Thái tử!”
Nàng phải tìm cách ngăn Thái tử cưới Thái tử phi, ít nhất trước khi nhiệm vụ của nàng hoàn thành, ngài ấy không thể cưới Thái tử phi.
Còn chuyện sau này khi lên làm Hoàng đế, ngài ấy có cưới Hoàng hậu hay không, đó là chuyện của ngài ấy, nàng không quản được, dù sao lúc nàng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, về sư môn báo cáo rồi.
Thấy tiểu chủ cuối cùng cũng có ý chí chiến đấu, Bảo Cầm cảm động suýt khóc “Nô tỳ đi chuẩn bị điểm tâm.”
Tiêu Hề Hề trang điểm một chút, ngồi lên kiệu, giục người khiêng đi nhanh.
Bảo Cầm theo sát phía sau, cầm theo một hộp thức ăn.
Họ đi thẳng đến cung Minh Quang.
Đến cung Minh Quang, họ mới phát hiện Thái tử Điện hạ đến điện Nghị Sự vẫn chưa về.
Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm chỉ có thể đợi ở cửa.
Nếu đổi là chỗ khác, Tiêu Hề Hề còn có thể vào ngồi chờ, nhưng cung Minh Quang là thư phòng Thái tử, trong đó có rất nhiều đồ quan trọng, không được Thái tử cho phép, không ai dám cho nàng vào.
Không lâu sau, Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần đến.
Hôm nay y chỉ mặc một bộ y phục mỏng.
Giờ đã sang thu, thời tiết đang lạnh dần, y vẫn mặc ít như vậy, thật sự rất kỳ lạ.
Kỳ lạ hơn nữa là y đang đeo một bó mận gai sau lưng.
Đường đường là Đại hoàng tử, đeo một bó mận gai trên lưng làm gì? Củi đốt à?