Nàng cảm giác dịch vị dạ dày trào ngược, cơn buồn nôn trào lên cổ họng.
Nàng quay đầu lại, há miệng, ọe một tiếng rồi nôn ra.
Sau khi nôn xong, thái y cho nàng uống thêm hai viên thuốc.
Kế đó nàng thấy đầu óc mơ hồ rồi bất giác ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm trên giường, đắp một chiếc chăn bông mỏng, cổ họng hơi khô khốc.
Bảo Cầm luôn trông chừng bên giường, thấy nàng mở mắt thì vui mừng hét lên.
“Tiểu chủ, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Tiêu Hề Hề thấy mắt nàng đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc, liền an ủi “Đừng lo lắng, ta không sao.”
Bảo Cầm nghẹn ngào nói “Tối qua lúc thấy người nôn ra máu, nô tỳ suýt nữa bị hù chết, sau này người đừng ăn bừa nữa được không? Người muốn ăn gì thì cứ nói với tỳ, nô tỳ sẽ làm cho người, đừng ăn ở bên ngoài nữa, bên ngoài nguy hiểm quá, hu hu hu!”
Tiêu Hề Hề bị nàng chọc cười.
“Tối qua chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa, ta chẳng phải đã không sao rồi ư?”
Nàng chống tay xuống giường ngồi dậy.
“Có nước không? Ta hơi khát.”
Bảo Cầm nhanh chóng rót một ly nước ấm, đút cho nàng uống.
Cổ họng khô khốc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Tiêu Hề Hề dựa lưng vào đệm mềm, thả lỏng cơ thể, trở lại trạng thái cá muối.
Nàng lười biếng nói “Ta hôn mê bao lâu rồi?”
Bảo Cầm lau nước mắt “Một đêm.”
“Sau khi ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?”
“Thái tử Điện hạ tự mình ôm người về điện Thanh Ca, thái y và nô tỳ túc trực cả đêm ở đây, đến khi xác định người không sao, thái ý cũng đi rồi.”
“Thái tử đâu rồi?”
“Sau khi đưa người về giường, ngài ấy nói vài câu với thái y rồi rời đi.” Bảo Cầm không khỏi lộ ra chút oán trách trong giọng nói.
Nàng tức giận bất bình nói “Tối qua người uống rượu của Thái tử mới trúng độc, người chịu khổ thay Thái tử, mà Thái tử lại đi dứt khoát như vậy, chẳng thèm nhìn người một cái, vô tình quá đi mất!”
Tiêu Hề Hề cười nói “Không trách Thái tử, do ta tự chọn, biết rượu có độc nhưng vẫn uống, không liên quan gì đến Thái tử.”
Bảo Cầm sững sờ.
Nàng nghĩ mình nghe nhầm nên không dám tin hỏi lại.
“Người nói cái gì? Người sớm biết trong rượu có độc? Sao có thể?!”