Nhìn món ngon trên bàn, Tiêu Hề Hề lập tức nhét mứt hoa quả vào tay Bảo Cầm.
“Em cất mứt hoa quả này đi, lát nữa ta ăn sau.”
Bảo Cầm cười đáp “Vâng.”
Ăn sáng xong, Hình bộ gửi một chồng hồ sơ đến.
Tiêu Hề Hề vừa nghĩ sắp có chuyện để nghe, nàng tức thì lấy lại tinh thần, chạy đến cạnh Thái tử ngồi xuống, ân cần giúp hắn mài mực.
Lúc này Ti Trúc quay lại.
Ti Trúc thay nhu quần đối khâm phẩm xanh, thắt lưng buộc mỏng, khiến dáng người thướt tha yêu kiều.
Nàng vẫn ôm bình ngọc trong tay.
Tiến lên hành lễ, nàng cười xinh tươi, giọng nói nhẹ nhàng.
“Nghe nói Thái tử Điện hạ thích uống trà, đây là sương sớm do nô tỳ hứng được ở ngự hoa viên trước bình minh, dùng sương này pha trà mới có vị ngon nhất.”
Bảo Cầm gào thét không ổn trong lòng, nữ nhân này không từ bỏ, còn muốn tranh sủng.
Nàng lập tức nháy mắt với Tiêu lương đệ, muốn Tiêu lương đệ lấn áp nàng ta!
Nếu Ti Trúc tranh sủng thành công trước mặt Tiêu lương đệ, sau này những người khác cũng sẽ làm theo, như vậy Tiêu lương đệ không phải sẽ trở thành bàn đạp trong mắt người khác sao?
Chuyện này tuyệt đối không được!
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Mùi vị có ngon thật không?”
Ti Trúc cười nói “Tiểu chủ nếm thử sẽ biết.”
Nói xong, Ti Trúc quỳ xuống bếp lò nhỏ, bắt đầu pha trà.
Nàng rõ ràng đã quen với việc này, động tác khéo léo, rất đẹp mắt.
Trong lúc pha trà, thỉnh thoảng nàng vẫn ngước mắt nhìn Thái tử.
Ánh mắt đó ẩn giấu ám muội khó tả.
Thấy vậy, Bảo Cầm sắp gấp c.h.ế.t rồi.
Bảo Cầm điên cuồng nháy mắt với Tiêu lương đệ, nhưng Tiêu lương đệ vẫn nhìn chằm chằm ấm trà trên bếp lò nhỏ, nàng rất tò mò dùng sương pha trà sẽ có mùi vị thế nào?
Ti Trúc nhìn Thái tử nhiều lần, nhưng Thái tử cứ nhìn hồ sơ trước mặt, trong lòng vô cùng ấm ức.
Cuối cùng cũng đợi trà được đun sôi, nàng cầm ấm trà, rót hai tách trà nóng.
Nàng bưng tách trà đến cạnh Thái tử, tối qua có được bài học, lần này nàng không dám chạm vào Thái tử nữa, nhưng khi đặt tách trà xuống, nàng cố ý cúi người thấp hơn.
Từ góc nhìn của Thái tử, vừa vặn thấy làn da trắng nõn trước ngực.