Mặc Họa là một trong những cung nữ theo cạnh Lạc Thanh Hàn lâu nhất, nàng hơn Lạc Thanh Hàn hai tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, dung mạo thanh tú, dáng người cao ráo.
Nàng không giống Tuệ Tương thích lo chuyện bao đồng, cũng không giống Ti Trúc muốn leo lên cành cao.
Tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc nói ít làm nhiều, là đại cung nữ rất tiêu chuẩn.
Tiêu Hề Hề không có ấn tượng đặc biệt gì với vị đại cung nữ này, nhưng Bảo Cầm lại thân thiết với nàng, cả hai thường cùng nhau nghiên cứu nấu ăn và thêu thùa.
Hôm sau, Hoàng đế và Tần hoàng hậu đích thân đến điện Lân Đức.
Cả hai không hề hẹn trước, hai người đến từ hai hướng khác nhau, nhưng lại tình cờ gặp nhau trước cổng điện Lân Đức.
Sắc mặt Tần hoàng hậu vẫn bình tĩnh “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”
Xung quanh có rất nhiều thái y đang nhìn, vì thể diện của Hoàng đế, thái độ cũng mềm mỏng hơn lúc ở riêng.
“Hoàng hậu không cần đa lễ, sao nàng lại tới đây?”
Tần hoàng hậu “Bệnh tình của Thái tử vẫn không thuyên giảm, thần thiếp lo lắng, nên tới xem một chút.”
Hoàng đế “Trẫm cũng vậy, nghĩ tới Thái tử đã bệnh nửa tháng vẫn chưa khỏi, trong lòng quả thật rất lo.”
Đế hậu trò chuyện vài câu như thể không có ai khác, sau đó cùng bước vào tẩm điện.
Thái tử lê thân thể ốm yếu xuống giường, cung kính hành lễ.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”
Hoàng đế ôn hòa nói “Con còn bệnh, đừng động đậy lung tung, mau về giường nằm đi.”
Hai tiểu thái giám tiến lên đỡ Thái tử nằm xuống.
Hoàng đế thăm hỏi Thái tử vài câu trước, sau đó gọi các thái y để hỏi tình hình của Thái tử.
Các thái y bàn tán rất nhiều, cuối cùng tổng kết lại …
“Thái tử bị nhiễm phong hàn, nhìn triệu chứng thì không nghiêm trọng lắm, theo lý mà nói cũng không khó trị, không biết tại sao mãi vẫn không có chuyển biến tốt.”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Hoàng đế không tốt lắm “Nếu đã không khó trị, tại sao lâu như vậy cũng không có chuyển biến tốt? Các ngươi đúng là lang băm!”
Các thái y vô cùng sợ hãi, quỳ xuống nhận tội.
Hoàng đế cũng không thể lôi hết đám thái y này ra ngoài c.h.é.m đầu, cuối cùng chỉ đành phạt bổng lộc một tháng, rồi đuổi hết đám chướng mắt này ra ngoài.
Hoàng đế thở dài “Ngày mai là tiệc Quần Phương, nhưng Thái tử vẫn còn bệnh, chuyện này phải làm sao mới tốt?”
Lạc Thanh Hàn yếu ớt nói “Chỉ là nhiễm phong hàn, ngày mai nhi thần mặc y phục nhiều một chút, vẫn có thể ra ngoài.”
“Ài, vốn không nên miễn cưỡng con như vậy, nhưng thiệp mời tiệc Quần Phương ngày mai đã gửi đi hết, vương tôn quý tộc trong kinh cũng đã nhận được tin, hoãn lại thì không hay, chỉ đành tạm thời để con chịu uất ức rồi.”
“Phụ hoàng đừng nói như vậy, là sức khỏe của nhi thần quá kém, chuyện này là lỗi của nhi thần.”