“Trước đó nàng đưa lựu cho ta, ám chỉ muốn thị tẩm, còn chủ động chuyển đến đây sống cùng ta, đây không phải là thổ lộ sao?”
Tiêu Hề Hề mở to mắt hạnh, vẻ mặt kinh ngạc “Không phải mà! Thần thiếp đưa lựu cho người, muốn mời người ăn gì đó ngon thôi. Hơn nữa thần thiếp cũng không nhất định phải sống cùng người, thần thiếp chỉ muốn ở nơi gần người một chút, là người nói muốn sống cùng, thần thiếp nghĩ không có vấn đề gì, nên thuận theo ý của người.”
Nghe nàng nói xong, sắc mặt Lạc Thanh Hàn trở nên cực kỳ khó coi “Nói vậy là ta tự mình đa tình?”
Tiêu Hề Hề gãi má, nàng không ngờ mình chỉ đưa một quả lựu lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy.
Nàng phát hiện thần sắc Thái tử không đúng lắm, thận trọng hỏi.
“Điện hạ, người không sao chứ?”
“Ta không sao, nàng ra ngoài đi, ta muốn ở một mình.”
“Vậy người nghỉ ngơi cho tốt, thần thiếp lát nữa tới thăm người.”
Tiêu Hề Hề đặt bánh quế hoa lên bàn nhỏ cạnh giường ngủ.
Nàng lại liếc nhìn Thái tử, thấy hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt lãnh đạm, hình như không muốn nói chuyện với nàng nữa.
Nàng chỉ đành hậm hực rời đi.
Rời khỏi tẩm điện, Tiêu Hề Hề không biết phải đi đâu, đành quay về phòng bếp nhỏ.
Bảo Cầm đang làm đường quế hoa, thấy Tiêu lương đệ đến, vội chào hỏi.
“Tiểu chủ mau qua đây thử đường này xem.”
Vừa nghe thấy có đồ ăn, mắt Tiêu Hề Hề tức thì sáng lên.