Lạc Thanh Hàn thờ ơ hỏi “Cho nên từ ngày vào cung tuyển tú, nàng đã tính kế để tiếp cận ta?”
Tiêu Hề Hề có hơi chột dạ, nhỏ giọng đáp “Vâng.”
Lạc Thanh Hàn dò xét nhìn nàng, như thể hắn đang nhìn nhận lại nữ nhân trước mặt.
Vốn hắn còn tưởng đối phương là người đơn thuần chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu, bây giờ xem ra, hắn thật sự đánh giá thấp nàng rồi.
Tiêu Hề Hề không dám nhìn biểu cảm của đối phương.
Nàng cố ý tiếp cận Lạc Thanh Hàn là vì có mục đích, bây giờ Lạc Thanh Hàn biết chân tướng, chắc rất thất vọng về nàng đúng không?
Nàng cúi đầu, trông đáng thương như cô vợ bé làm sai chuyện.
Hồi lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới chậm rãi mở miệng “Nhiệm vụ của sư môn có thời hạn không?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không có.”
“Không có thì tốt. Phụ hoàng đang độ tráng niên, trong thời gian ngắn ta không thể kế vị, nàng hiểu chứ?”
Tiêu Hề Hề gật đầu “Hiểu, chuyện này không vội được.”
Lạc Thanh Hàn nhấp một ngụm trà, sau đó chuyển chủ đề “Hôm nay ta đang điều tra án rượu độc.”
Tiêu Hề Hề nhân cơ hội hỏi “Tra được gì rồi sao?”
“Triệu Hiền tra được trong rượu không có độc, là ly của ta đã bị bôi độc, ta sai người truy tìm những người có thể chạm vào ly rượu, sau khi điều tra thẩm vấn từng người, cuối cùng tra ra được một cung nữ tên Đàm Hoa. Có người nhìn thấy Đàm Hoa từng xuất hiện trong Phượng Thê viên, thần sắc hoảng loạn, như thể đã làm chuyện gì đó mờ ám. Đàm Hoa vốn là người ở ngự thiện phòng. Triệu Hiền dẫn người đi lục soát chỗ ở của cô ta, tìm được gói thuốc độc, chính là loại độc nàng trúng.”
Tiêu Hề Hề nói “Vậy thì bắt Đàm Hoa thẩm vấn đi.”
“Ta sai người đi bắt Đàm Hoa, nhưng cô ta biến mất rồi.”
“Biến mất rồi?”
“Ừ, Triệu Hiền đã tìm tất cả những nơi cô ta có thể xuất hiện, tra hỏi các cung nữ thái giám hay qua lại với cô ta, nhưng không thu hoạch được gì, cô ta như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết cô ta đi đâu.”
Tiêu Hề Hề hỏi “Điện hạ phiền não chuyện này sao?”
Lạc Thanh Hàn “Mẫu hậu yêu cầu ta ngày mai phải tra ra chân tướng, ngày hôm nay sắp qua rồi nhưng không có tung tích của Đàm Hoa, ta không thể bẩm báo với mẫu hậu.”
“Điện hạ có biết sinh thần bát tự của Đàm Hoa không?”
“Thần thiếp có thể bấm tay tìm vị trí của Đàm Hoa, nhưng cần phải có sinh thần bát tự của Đàm Hoa.”
Lạc Thanh Hàn hơi ngạc nhiên, không ngờ người trong Huyền Môn không những có thể đón lành tránh dữ, mà còn biết bấm tay tính toán.
Cục Nội thị có tất cả thông tin của cung nữ thái giám, Lạc Thanh Hàn phái người đến cục Nội thị kiểm tra quyển trục, nhanh chóng tìm ra sinh thần bát tự của Đàm Hoa.
Một tờ giấy có ghi sinh thần bát tự được đặt trước mặt Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề, muốn biết nàng bấm tay tính toán thế nào.
Nàng nhìn nội dung trên giấy, rồi nhắm mắt lại, không cử động nữa.
Sau một lúc.
Tiêu Hề Hề mở mắt ra, sắc mặt hơi tái nhợt “Cách một trăm trượng về phía Tây Nam, xung quanh toàn là nước.”
Nàng dừng lại, bổ sung thêm một câu.
“Người đã c.h.ế.t rồi.”
Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm nàng “Sắc mặt nàng không được tốt lắm, có cần gọi thái y đến xem không?”
“Không cần, vừa rồi thần thiếp bấm tính, cảm nhận được cảm xúc trước khi c.h.ế.t của Đàm Hoa, trong lòng có hơi khó chịu, ngủ một giấc là khỏi.”
Vì Tiêu Hề Hề có mệnh cách đặc thù, mỗi lần nàng bấm tính sẽ vô tình nảy sinh phản ứng đồng cảm.
Sự tuyệt vọng, sợ hãi và căm uất của Đàm Hoa trước khi c.h.ế.t tràn vào tim Tiêu Hề Hề, khiến nàng cảm nhận được nỗi sợ hãi do cái c.h.ế.t mang lại.
Lạc Thanh Hàn nghĩ thầm, cách bấm tính này nên ít sử dụng thì tốt hơn.