Năm năm trước, phía Nam xảy ra nạn dịch châu chấu, khu vực bị ảnh hưởng cũng là bốn quận đó, châu chấu bay qua, ruộng lúa bị tàn phá, dân chúng mất mùa, nhiều người c.h.ế.t đói.
Lùi về hai năm trước nữa, dịch hạch vẫn bùng phát ở bốn quận đó, người c.h.ế.t vì bệnh rất nhiều, sau đó Thái y viện cùng các danh y khắp cả nước dốc sức nghiên cứu ra phương thuốc chữa bệnh dịch hạch.
……
Nhìn những ghi chép dày đặc trước mặt, Lạc Thanh Hàn cau mày.
Dường như cứ cách vài năm, bốn quận đó lại hứng chịu một thiên tai.
Do cách một khoảng thời gian, lại thêm những nơi khác cũng thỉnh thoảng xảy ra thiên tai nhân họa, nên không ai để tâm đến những chuyện này, nghĩ rằng chúng chỉ là thiên tai bình thường mà thôi.
Nhưng khi nghe lời nhắc nhở của Tiêu lương đệ, Lạc Thanh Hàn mơ hồ cảm thấy phong thủy của bốn quận này thật sự có vấn đề.
Trước đây, hắn chưa từng tin mấy chuyện thần đạo này, nhưng Tiêu lương đệ liên tục dùng thực tế làm hắn phải thừa nhận, trên đời này quả thực có một số chuyện không thể giải thích bằng lẽ thường.
Lạc Thanh Hàn đóng hồ sơ lại, trong lòng đã có quyết định.
Khi hắn bước ra khỏi cung Minh Quang, trời đã tối.
Lúc này, Thường công công tiến lên hành lễ, cung kính nói.
“Thái tử Điện ha, Đoạn thái y từ phủ tướng quân trở về, nói tính mạng tướng quân phu nhân và Ngũ tiểu thư đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục.”
Lạc Thanh Hàn điềm nhiên đáp “Ừm.”
Thường công công lại nói “Trung Võ tướng quân bảo nô tài chuyển lời cảm tạ với người, ngài ấy nói phủ tướng quân nợ người hai mạng, nếu sau này có chỗ cần dùng ngài ấy, chỉ cần ngươi nói một lời, dù lên núi đao xuống biển lửa, ngài ấy cũng không chối từ.”
“Người trong nhà họ có hỏi chuyện của Tiêu lương đệ không?”
Thường công công lắc đầu “Chưa từng nhắc đến.”
Lạc Thanh Hàn không nói gì nữa, đi về phía điện Thanh Ca, Thường công công và cung nữ thái giám nhanh chóng theo sau.