Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 153: 153




Sau khi rời khỏi Hàn gia, Lục Hạo liền lái xe tới nhà Hàn Trạch Dương.
Lúc anh tới, Hàn Trạch Dương đang mặc tạp dề ra ngoài mở cửa khiến anh tròn mắt kinh ngạc.
Lục Hạo cười cười nhìn bộ dáng của Hàn Trạch Dương lúc này: "Này! Từ bao giờ mà cậu trở thành người đàn ông của gia đình vậy hả?"
Hàn Trạch Dương lườm anh ta một cái, không nói gì mà đi thẳng vào bếp.
Lục Hạo vội vã thay giày rồi đi theo phía sau Hàn Trạch Dương, "Này, dù sao tôi cũng là khách đấy, sao cậu đến ngay cả ngụm nước cũng không mời tôi thế?"
Hàn Trạch Dương thản nhiên lật con cá đang chiên trong chảo, "Đồ uống ở trong tủ lạnh, cậu muốn uống gì có thể tới lấy!"
"Tốt xấu gì tôi cũng là khách tới nhà, cậu có thể khách sáo chút không?" Lục Hạo miệng thì nói vậy, chân lại bước tới bên tủ lạnh, mở ra, lấy ra một chai nước khoáng mở nắp đứng tựa lưng vào thành bếp.
Hàn Trạch Dương đang thái cà chua, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, "Với cậu, còn cần phải khách sáo sao?"

Lục Hạo đứng bên cạnh nhìn Hàn Trạch Dương bận bịu chuyện bếp núc, trong lòng lại nghĩ tới viễn cảnh của mình và Hàn Lạc Vi trong tương lai, đến lúc đó anh cũng sẽ vì cô mà vào bếp nấu cơm.
"Này, đưa cho tôi lọ đường ở trong tủ phía sau cậu!"
Tiếng nói của Hàn Trạch Dương khiến Lục Hạo hoàn hồn, anh quay người mở tủ, bên trong có mấy cái lọ, anh cầm lấy một cái quay lại: "Là lọ này phải không?"
Hàn Trạch Dương quay đầu nhíu mày nhìn lọ muối trong tay Lục Hạo, "Đó là muối! Lục Hạo! Sẽ không phải là cậu không biết phân biệt đường với muối đó chứ?"
"Là muối sao?" Lục Hạo mở nắp lọ nhìn kỹ, quả nhiên là muối.

Bình thường công việc của anh hết sức bận rộn, đến thời gian ngủ còn không đủ, lấy đâu ra thời gian vào bếp để nghiên cứu mấy thứ này.
Hàn Trạch Dương thở dài anh bước tới trước mặt Lục Hạo, một tay cầm lọ muối trong tay anh ta ra, ép anh sát vào thành bếp, tay còn lại mở tủ phía trên đầu anh.
Lục Hạo ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hàn Trạch Dương, "Này Trạch Dương! Cậu làm cái gì...."
Lời còn chưa dứt đã có một giọng nói cắt ngang, "Trạch Dương! Em về rồi....!A! Hai người....!Hai người....!Cứ tiếp tục đi!"
Cả hai người đồng loạt nhìn ra hướng cửa bếp, chỉ thấy Bạch Lăng Diệp đang đứng ở cửa bếp vẻ mặt hiếu kỳ nhìn hai người, đang định quay người rời đi.
Lục Hạo ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hàn Trạch Dương, "Này Trạch Dương! Cậu làm cái gì...."
Lời còn chưa dứt đã có một giọng nói cắt ngang, "Trạch Dương! Em về rồi....!A! Hai người....!Hai người....!Cứ tiếp tục đi!"
Cả hai người đồng loạt nhìn ra hướng cửa bếp, chỉ thấy Bạch Lăng Diệp đang đứng ở cửa bếp vẻ mặt hiếu kỳ nhìn hai người, đang định quay người rời đi.

Hàn Trạch Dương vội đặt lọ muối trong tay xuống bệ bếp, xoay người đi nhanh về phía cô, nắm lấy cánh tay cô, "Này! Em rời đi cái gì chứ? Có phải trong đầu lại đang có những suy nghĩ ngốc nghếch gì rồi không?"
Bạch Lăng Diệp ngại ngùng quay lại nhìn anh: "Đâu có, em đâu có suy nghĩ cái gì đâu?"
"Vậy tại sao lại muốn rời đi?" Hàn Trạch Dương vẫn nắm chặt tay cô không buông.
Bạch Lăng Diệp cười cười: "Em vừa nhớ ra mình vừa mới về còn chưa thay đồ, nên muốn trở về phòng thay đồ ấy mà!"
Hàn Trạch Dương chầm chậm liếc nhìn cô, "Thôi ngay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của em đi, anh và cậu ta không có gì hết!"
Lúc này Lục Hạo cũng từ trong phòng bếp bước ra, "Đúng vậy, Lăng Diệp! Là cô hiểu nhầm rồi! Lúc nãy là Trạch Dương định cất lọ muối mà thôi!"
"Ha ha! Vậy hả? Vậy chắc là hiểu lầm! Hiểu lầm!" Bạch Lăng Diệp cười cười ngẩng đầu nhìn Hàn Trạch Dương, "Vậy em về phòng thay đồ trước!" Nói xong cô nhanh chóng rút tay của mình ra rồi chạy biến trở về phòng.
Lục Hạo trong lòng thầm than: Tại sao con gái lại luôn có những suy nghĩ lệch lạc như vậy chứ? Anh cười cười nhìn Hàn Trạch Dương, "Vậy cậu nấu cơm tiếp đi, tôi ra ngoài phòng khách chờ cậu!"
Sau khi Bạch Lăng Diệp thay đồ xong, ra ngoài nhìn thấy Lục Hạo đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách xem tạp chí thì đi tới hỏi: "Sao vậy? Hôm nay tâm trạng anh tốt như vậy, có phải là chuyện của anh và Lạc Vi có bước tiến?"
"Cô đoán xem?" Chẳng mấy khi tâm tình Lục Hạo lại tốt đến như vậy, liền hỏi lại một câu.

Bạch Lăng Diệp cười cười: "Ha ha! Vậy tôi đoán ba của cô ấy đã đồng ý chuyện của hai người?"
Lục Hạo đặt tạp chí xuống bàn kinh ngạc nhìn cô, "Chuyện như vậy mà cô cũng đoán được?"
"Ha ha! Ngoài chuyện này ra thì còn chuyện gì có thể khiến anh vui vẻ như vậy được chứ? Thôi dù sao vẫn chúc mừng anh!"
Lục Hạo hơi trầm mặc, "Tôi vẫn cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp!"
Bạch Lăng Diệp ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, "Không thích hợp chỗ nào chứ? Không phải rất tốt sao?"
"Tôi chỉ cảm thấy thái độ của ông ấy rất kỳ lạ! Lúc đầu tôi và Lạc Vi trở về đó, ông ấy phản đối hết sức quyết liệt nhưng sau khi nghe một cuộc điện thoại, thái độ của ông ấy liền xoay chuyển một cách khác thường, cho nên...."
"Cho nên? Anh là đang nghi ngờ ông ấy có âm mưu gì sao?" Bạch Lăng Diệp cầm lấy điều khiển ti vi lên, "Lục Hạo, có phải anh quá đa nghi rồi không, nhỡ đâu mọi chuyện chỉ đơn giản là có người nào đó âm thầm giúp đỡ hai người thôi thì sao?".