Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 6: Tôi Bị Dị Ứng Với Lạc



Tới bệnh viện, Hàn Trạch Dương dẫn Bạch Lăng Diệp tới phòng viện trưởng, Lăng Hạo Thiên đang ngồi trên ghế, thấy Hàn Trạch Dương bước vào thì đứng dậy, nhìn thấy người đi phía sau anh thì tròn mắt ngạc nhiên thốt lên: "Ôi trời, Hàn Trạch Dương, vậy mà cậu thật sự mời được bác sĩ Bạch tới làm phẫu thuật cho mẹ cậu sao?"

Hàn Trạch Dương lườm hắn: "Vậy cậu nghĩ, những gì lúc nãy tôi nói là đùa?"

Lăng Hạo Thiên không thèm để ý đến anh nữa, mà đi tới phía Bạch Lăng Diệp mỉm cười nói: "Bác sĩ Bạch, chào cô, tôi là Lăng Hạo Thiên, viện trưởng của bệnh viện này, tôi rất hâm mộ cô đấy!"

Bạch Lăng Diệp mỉm cười: "Để anh chê cười rồi! tôi là Bạch Lăng Diệp, anh cứ gọi tôi là Lăng Diệp là được rồi, dù sao tôi cũng nhỏ tuổi hơn anh!"

"Được sao? Vậy tôi không khách sáo nữa! Lăng Diệp, cô mới trở về nước, chắc là chưa có chỗ làm việc, hay là cô tới bệnh viện của tôi đi, tôi đảm bảo sẽ cho cô hưởng chế độ làm việc tốt nhất!" Lăng Hạo Thiên nhân cơ hội này muốn kéo cô về bệnh viện của mình, có thể lôi kéo được cô về đây, thì chất lượng bệnh viện của hắn sẽ được nâng cao.

Bạch Lăng Diệp mỉm cười: "Vấn đề này, anh để tôi suy nghĩ đã, bây giờ có thể cho tôi xem bệnh án của mẹ anh ấy được không?" Bạch lăng Diệp vừa nói vừa chỉ vào Hàn Trạch Dương.

"Được, tôi lập tức đi lấy bệnh án tới cho cô!" Lăng Hạo Thiên nói xong liền đi tới tủ hồ sơ tìm bệnh án đưa tới cho cô.

Bạch Lăng Diệp cầm bệnh án lên xem, sau khi xem xong, cô ngẩng đầu nói với Lăng Hạo Thiên: "Giúp tôi chuẩn bị phòng phẫu thuật!"

Lăng Hạo Thiên cười cười nói với cô: "Phòng phẫu thuật đã được chuẩn bị, tùy thời cô sử dụng!"

"Được, bây giờ tôi sẽ chuẩn bị tiến hành phẫu thuật!" Cô nhìn về phía Hàn Trạch Dương nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp mẹ anh!"

Hàn Trạch Dương gật đầu: "Tất cả phải nhờ cô rồi!"

Lăng Hạo Thiên dẫn Bạch Lăng Diệp tới phòng phẫu thuật, cô thay đồ rồi bước vào trong.

Hàn Trạch Dương cùng với Lục Hạo ở bên ngoài chờ đợi.

Sau 6 tiếng đồng hồ cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, Bạch Lăng Diệp bước ra ngoài, gương mặt cô có chút mệt mỏi, cô mỉm cười nói với Hàn Trạch Dương: "Phẫu thuật rất thành công, anh yên tâm đi, một lúc nữa, mẹ anh sẽ được chuyển về phòng bệnh!"

"Cảm ơn cô rất nhiều!" Hàn Trạch Dương nhìn cô nói.

Lúc này cả cơ thể Bạch Lăng Diệp đột nhiên nghiêng về một bên, Hàn Trạch Dương nhanh chóng tiến tới đỡ lấy cô, anh lo lắng hỏi: "Cô sao vậy?"

"Không sao, chỉ là đói quá nên không có sức mà thôi, làm phiền anh dìu tôi qua ghế ngồi nghỉ một chút!" Giọng nói của cô có chút mệt mỏi và yếu đuối.

Cả ngày hôm nay cô mới chỉ uống một cốc sữa, lại tập trung cao độ 6 tiếng đồng hồ trong phòng phẫu thuật, nếu là người bình thường có khi đã ngất từ sớm rồi cũng nên.

Hàn Trạch Dương lập tức dìu cô tới ghế ngồi rồi bảo Lục Hạo đi mua cơm cho cô.

Lúc Lục Hạo quay lại, Hàn Trạch Dương đã dìu Bạch Lăng Diệp trở lại phòng viện trưởng, Lục Hạo mang hai hộp cơm đưa cho hai người, sau đó đi ra ngoài.

Hàn Trạch Dương mở một hộp cơm rồi đưa cho cô.

Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm vào món lạc ở trong hộp cơm, có chút chần chừ.

Nhận thấy cô hành động của cô, Hàn Trạch Dương nhìn cô hỏi: "Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị của cô?"

"Không phải! Chỉ là, tôi bị dị ứng với lạc!" Bạch Lăng Diệp nhỏ giọng trả lời.

Hàn Trạch Dương không nói gì mở hộp cơm còn lại ra, nhìn xem, sau đó đưa qua cho cô, rồi kéo hộp cơm của cô về phía mình.

Bạch Lăng Diệp nhìn nhìn hành động của anh.

Hàn Trạch Dương liền nói: "Cô ăn hộp này đi, hộp này không có lạc!"

Tim Bạch Lăng Diệp đập nhanh hơn, cô hít thở sâu áp xuống cảm giác tim đập thình thịch rồi nói: " Cảm ơn!" Sau đó cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.

Bên ngoài, Lăng Hạo Thiên vừa từ phòng phẫu thuật ra ngoài, đang định bước vào phòng viện trưởng thì bị một cánh tay kéo lại, anh cau mày nhìn Lục Hạo hỏi: "Cậu kéo tôi làm cái gì hả?"

Lục Hạo nhìn hắn rồi đưa tay chỉ vào bên trong phòng nói: "Trạch Dương với bác sĩ Bạch đang ăn cơm ở bên trong!"

"Cái gì? Cậu ta mà cũng có lúc ăn cơm cùng người lạ sao?" Lăng Hạo Thiên sửng sốt thốt lên.

"Suỵt!" Lục Hạo đưa tay chặn miệng Lăng Hạo Thiên lại, "Cậu không thể nhỏ tiếng một chút hả?"

"được, tôi sẽ chú ý hơn!" Lăng hạo Thiên thu lại giọng nói trả lời.

"Lúc cậu ấy bảo tôi đi mua hai xuất cơm thì tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém gì cậu đâu! Tôi nghĩ bác sĩ Bạch là một người đặc biệt, có lẽ cô ấy có thể chữa được vết thương trong lòng cậu ấy!" Lục Hạo nói.

Lăng Hạo Thiên thở dài một tiếng: "Chỉ mong là vậy!"

Nói xong, bọn họ cùng nhau đi tới nhà ăn của bệnh viện để ăn cơm trưa, để lại không gian bên trong phòng cho hai người kia dùng bữa.