Mặt trời buổi sáng tỏa sáng trên khu đô thị phồn hoa, nhìn chạm xe buýt chật ních người, Lâm Tử Hàn thấy vận may của mình bắt đầu đến. Làm một việc lười nhác như thế cũng có được tiền từ ông chủ, cô cảm giác cuộc sống của mình cũng không khổ sở quá.
"Văn Khiết, kỹ thuật lái xe của chị thật tốt".Cô chân thành nhìn Vương Văn Khiết nói.
Chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, Vương Văn Khiết uể oải liếc mắt nhìn cô nói: "Chị mỗi ngày đưa em đi làm, em có nên trả phí nhiên liệu cho chị không?" Hiện tại giá xăng tăng cao, chị rất quan tâm đến nó.
"Chị nhẫn tâm thu tiền em sao?" Lâm Tử Hàn giả vờ đáng thương nhìn cô nói: "Hơn nữa, bình thường chị một ngày một người lái xe đi làm, không phải là cũng tốn tiền cho mua xăng sao?"
"Chị làm sao lại để em đi xe Bá Vương (Đi xe không trả tiền) như thế này đây" Vương Văn Khiết liếc nhìn cô, tức giận nói.
"Chờ một chút". Lâm Tử Hàn đột nhiên nói. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Vương Văn Khiết phanh khẩn cấp, nhìn cô: "Để làm gì?"
"Em muốn đi mua một bó hoa, chị đi trước đi, cho em đi qua đó là tốt rồi". Nói xong cô đẩy cửa xuống xe, Vương Văn Khiết còn chưa kịp phản ứng thì hình bóng của cô đã lẩn khuất trong đám đông.
Lâm Tử Hàn đi chậm đến cửa hàng bán hoa, cúi người ngửi mùi thơm ngát của hoa hồng đỏ, mặt giãn ra một nụ cười thoải mái.
Cô chọn chín mươi chín bông hồng đẹp nhất sau đó trả tiền nhanh chóng bước đến trước tòa nhà Tiêu thị.
Duẫn Ngọc Hân nhìn chằm chằm bó hoa lớn, trong một khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, Lâm Tử Hàn chăm chú nhìn cười nói: "Giám đốc Duẫn, đây là Tiêu tổng sai tôi tặng hoa tới, Tiêu tổng đối xử với cô rất tốt đó".
Nói ra câu nịnh bợ này, Lâm Tử Hàn buồn nôn trong lòng, không có cách nào, trước đây không cẩn thận đắc tội với cô ta, nếu như có thể dùng cách này để cô ta tha thứ, lời nói buồn nôn cô cũng nói được.
Đáng tiếc, Duẫn Ngọc Hân đã bị cảm giác kinh ngạc che đi thính giác, cô ta không thể nghe đến lời nịnh nọt của cô. Cô ta mừng rõ như điên ôm bó hoa trong tay cô bước vào phòng làm việc, Tiêu Ký Phàm lần đầu tiên tặng hoa cho cô ta, làm sao có thể không vui được?
"Giám đốc Duẫn! Nếu như không có việc gì tôi trở về làm việc". Lâm Tử Hàn cẩn thận nói, thấy cô ta còn đang say sưa trong mật ngọt tình yêu, không thể làm gì khác hơn là quay lưng bước đi.
Mới đi được hai bước, phía sau truyền đến một mệnh lệnh: "Đứng lại!"
Lâm Tử Hàn quay đầu lại, vừa rồi là khuôn mặt hạnh phúc của một cô gái nhỏ, trong nháy mắt Duẫn Ngọc Hân đã chuyển sang gương mặt lạnh lùng, Lâm Tử Hàn vô thức co rúm người lại, ngày hôm nay…, cô không làm chuyện gì xấu phải không?
Cô do dự đi đến trước bàn làm việc của cô ta, lắp bắp mở miệng: "Có… chuyện sao?"
Duẫn Ngọc Hân cầm lấy một túi văn kiện trên mặt bàn, đưa tới trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Đem tài liệu quảng cáo này đến khách sạn Tinh Duyệt phòng 2017, đưa tận tay cho Ngô tổng".
"A?" Lâm Tử Hàn kinh ngạc nhìn cô ta, gọi cô làm chân chạy việc? Công ty không phải có một người chuyên làm việc này sao? Đừng nói là bộ phận Vệ sinh cũng phải làm công việc ngoài này nhé.
"Thế nào? Không muốn đi?" Duẫn Ngọc Hân cau mày.
"Không, tôi đi".
Duẫn Ngọc Hân giơ tay lên, đưa cho cô cuốn băng video: "Đây chính là tài liệu quan trọng của công ty, phải cẩn thận không được làm mất". Cô ta cười nhạt châm biếm: "Nếu cô làm mất, bán cô mười lần cũng không đủ bồi thường".
"Tôi biết" Lâm Tử Hàn gật đầu, bất đắc dĩ đi ra ngoài.