Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 212: Ôn nhu như dĩ vãng




Tạ Vân Triết buông thân thể Lâm Tử Hàn ra, kinh ngạc đánh giá hai cha con đứng thẳng ở hoa viên, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lâm Tử Hàn rõ ràng chính là một nữ hầu, sao lại là người phụ nữ của cậu ấy? Còn có đứa bé này…

"Mẹ, mẹ tại sao lại khóc nhè?" Tiểu Thư Tuyết làm một động tác vẻ mặt xấu hổ, cười trêu nói.

"Cô ấy là mẹ ruột của con gái em" Tiêu Ký Phàm mở miệng lần thứ hai. Khiếp sợ, đau đớn, được anh hoàn hoàn chỉnh chỉnh đè xuống đáy lòng, hiện ra trước mặt mọi người chính là trầm tĩnh, yên lặng!

Tạ Vân Triết khiếp sợ lui về phía sau một bước, mơ, đầu óc trống rỗng. Vợ của anh, sao lại trở thành vợ của bạn? Sao lại là mẹ ruột của con gái người khác?

Anh chậm rãi tiến lên, đánh giá Tiểu Thư Tuyết xinh đẹp như thiên sứ, cay đắng quay đầu lại nhìn chăm chú vào Lâm Tử Hàn: "Nó chính là đứa nhỏ lúc trước em thề sống chết bảo vệ?"

Lâm Tử Hàn chậm rãi gật đầu, lo lắng nhìn anh. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Tạ Vân Triết buồn bã cười tươi, lần thứ hai quan sát Tiểu Thư Tuyết, đúng, ba năm, cũng nên lớn như vậy! Đứa bé đáng yêu cỡ nào, đáng tiếc, lại không phải của anh!

Hai tròng mắt ưu thương đột nhiên tập kích một tầng hung quang, Tạ Vân Triết xoay chặt nắm tay, hung hăng đánh vào mặt Tiêu Ký Phàm. Tiêu Ký Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, lui về phía sau vài bước suýt nữa ngã sấp xuống, tơ máu đỏ thẫm tràn ra từ miệng anh.

"Ký Phàm!" Duẫn Ngọc Hân và Lâm Tử Hàn vọt đi tới cùng một thời gian , lo lắng đỡ lấy thân thể Tiêu Ký Phàm.

Tiêu Ký Phàm cũng chẳng phải người yếu đuối, anh hoàn toàn có thể dễ dàng né tránh nắm đấm của Tạ Vân Triết, thậm chí trước khi anh ấy xuất thủ thì chế phục. Nhưng mà anh không làm như vậy, một quyền này, bao hàm bao nhiêu khổ sở và căm tức của Tạ Vân Triết, anh có thể nghĩ được, cho nên, anh nhận!

"Ba ba…" Tiểu Thư Tuyết bị hù dọa khóc, chỉ vào Tạ Vân Triết khóc reo lên: "Chú Tạ là người xấu! Không cho phép đánh ba ba của cháu!"

Tiêu Ký Phàm vẫy tay một cái, nữ hầu bên cạnh bị dọa đến không nhẹ liền tiến lên dẫn Tiểu Thư Tuyết đi xuống.

Lâm Tử Hàn nhìn Tạ Vân Triết tức giận đến hai mắt đỏ bừng, rưng rưng lo lắng biện giải: "Vân Triết, chuyện không liên quan đến Ký Phàm! Anh ấy vô tội!"

Lúc trước nếu như không phải cô chạy đi khách sạn tìm con vịt, căn bản là sẽ không gặp gỡ Tiêu Ký Phàm, càng sẽ không biến anh trở thành con vịt mà sử dụng. Một quyền này Tiêu Ký Phàm nhận thực sự có điểm oan uổng!

"Không liên quan đến cậu ta? Con không phải của cậu ta sao? Sao lại không liên quan đến cậu ta?" Tạ Vân Triết thống khổ nhắm mắt: "Tử Hàn, năm đó em trốn hôn nhân, chính là vì cậu ta sao? Thì ra hai người sớm đã dự mưu tốt, đúng không?"

"Tạ Vân Triết, anh biết rõ không phải như vậy!" Tiêu Ký Phàm qua loa lau đi tơ máu chảy ra khóe miệng, lạnh lùng nói: "Em hôm nay mới biết được Lâm Tử Hàn là người anh muốn tìm, cũng là nửa năm trước mới gặp cô ấy, cuộc sống ba năm này của em là dạng gì, anh không phải rõ ràng lắm sao?"

Ba năm qua, bên cạnh anh ngoại trừ Duẫn Ngọc Hân, liền không có xuất hiện qua người phụ nữ khác, Tạ Vân Triết rất rõ ràng.

Tạ Vân Triết cười lạnh một tiếng, anh ba ngày thì hai ngày đầu đi công tác, thì ra là có nguyên nhân, cuộc sống của anh là dạng gì, anh ấy ngày hôm nay mới chính thức lý giải thấu triệt!

Tiêu Ký Phàm nâng cánh tay Lâm Tử Hàn đẩy về phía trước, vẫn nhìn chằm chằm Tạ Vân Triết nói: "Anh chừng nào thì cảm thấy bản thân đủ bình tĩnh, thì tìm Lâm Tử Hàn nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối"

Chuyện rốt cục là xảy ra như nào anh cũng rất muốn biết, Lâm Tử Hàn chính là người vợ Tạ Vân Triết tìm ba năm, anh lại tới ngày hôm nay mới biết được.

Ba năm trước đây, anh nghĩ tới một tràng diện ba năm trước đây, Lâm Tử Hàn bị Tạ phu nhân đánh cho mình đầy thương tích, gắt gao che chở bụng mình. Còn bò đến dưới chân anh, cầu cứu anh…

Hình ảnh kia, vĩnh viễn lưu lại trong đầu của anh, nghĩ không ra, đứa bé trong bụng của cô là của anh. Mà lúc trước, anh lại tàn nhẫn mà cự tuyệt sự cầu cứu của cô, lạnh lùng nhìn cô bị Tạ phu nhân xua đuổi ra cổng Tạ gia!

Anh đau lòng, đau giống như kim đâm! Anh cũng tức giận, giận Lâm Tử Hàn che giấu một việc lớn như vậy với mình!

Anh nhớ tới Lâm Tử Hàn đã nói qua, nếu như anh điều tra quá khứ của cô, nhất định sẽ hối hận gặp cô, yêu cô. Quả nhiên là như vậy! Anh thực sự là hối hận đã gặp, đã yêu vợ của bạn tốt!

———————

Chuyện cũ nhắc lại, Lâm Tử Hàn ngoại trừ hối hận vẫn là hối hận, lúc trước nếu như không phải cô tùy hứng, làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như ngày hôm nay?

Yêu một người đàn ông không thể yêu, khổ như thế, lại có ai có thể chân chính lĩnh hội chứ?

Bên trong phòng người hầu nho nhỏ, Lâm Tử Hàn gắt gao cắn môi đỏ mọng sớm đã biến thành trắng bệch, mà chính cô lại không hề hay biết.

Phía sau, hơi thở điên cuồng của Tạ Vân Triết gắt gao mà vây quanh cô, làm cho lòng hối hận của cô càng thêm hối hận đến triệt để!

Tạ Vân Triết đưa tay bám lấy người cô, giữ hai vai cô, cố nén kích động dưới đáy lòng, nhìn chăm chú vào cô nghiêm túc mở miệng nói: "Tử Hàn, mặc kệ lúc trước em đã làm cái gì, anh cũng sẽ không quan tâm. Cứ theo như lời ba năm trước đây, anh Tạ Vân Triết không phải nuôi không nổi một đứa trẻ, anh sẽ yêu thương con bé như con ruột của mình, em không cần lo lắng"

Trong con ngươi sâu nặng, vẫn ôn nhu như ba năm trước đây, vẫn thẳng thắn thành khẩn như vậy!

Lâm Tử Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, lông mi cong cong chớp một chút, nước mặt đọng trên đó rơi xuống, nức nở nói: "Ký Phàm là ba ba Thư Tuyết…"