Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 241: Giam lỏng




"Ông ta gọi chị đến đây, mình lại chạy mất?" Lâm Tử Hàn giận dữ thét to, lấy điện thoại cầm tay ra chuẩn bị gọi điện thoại mắng chửi ông ta thì mới phát hiện điện thoại di động không có một chút tín hiệu nào.

Lâm Tử Y vừa đánh gôn vừa nói với cô: "Chị, chị đừng gọi, tín hiệu đều bị ba dượng ngăn, phỏng chừng là không muốn chị liên hệ với người ngoài thôi"

"Vì sao?" Lâm Tử Hàn kinh ngạc trừng mắt nhìn cô, người sau nhún nhún vai biểu thị không biết, Lâm Tử Hàn phút chốc xoay người, đi đến cổng chính.

"Lâm tiểu thư, lão gia phân phó, cô không thể rời khỏi đây" Nhân viên bảo vệ ngăn cản lối đi của cô, lễ phép rồi lại lạnh lùng kiên quyết nói.

Lão đầu kia lại dám giam lỏng cô? Lâm Tử Hàn mắng dưới đáy lòng, lòng bắt đầu nghi ngờ. Giỏi lắm, ông ta vì sao muốn giam lỏng cô? Còn ngăn tín hiệu điện thoại di động của cô?

Trong lòng mơ hồ cảm giác có chút bất an, vốn dĩ cô là dự định tới khuyên Lâm Trúc buông tha kim cương, bởi vì tuy rằng Tiêu Ký Phàm đồng ý với cô là buông tha, nhưng cô biết trong lòng anh không muốn cỡ nào. Nghĩ thầm có lẽ Lâm Trúc sẽ đồng ý buông tha, tuy rằng hy vọng xa vời, cô vẫn còn bằng lòng thử một lần.

"À, tôi đây sẽ không đi ra" Lâm Tử Hàn nói xong, xoay người trở lại nhà chính.

"Chị, làm sao mà vừa tới thì đã vội vã đi?" Lâm Tử Y đang nhàn nhã uống trà liếc mắt nhìn cô hỏi, cô ấy chỉ biết khẳng định sẽ bị oanh tạc lại.

"Em đi theo chị" Lâm Tử Hàn kéo tay cô, không để ý tiếng sói tru của cô ấy kéo lên phòng ngủ tầng hai, "Rầm" một tiếng đóng cửa phòng.

"Làm gì vậy nha?" Lâm Tử Y mất hứng xoa cổ tay trái bị cô làm đau, thở phì phì nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Tử Y, ý đồ xấu của em nhiều hơn chị, mau nghĩ một biện pháp để chị chạy ra khỏi đây" Lâm Tử Hàn cầm lấy tay cô hạ giọng lo lắng cầu xin.

"A, chị đây là đang khen em hay là châm biếm em nha?" Lâm Tử Y đảo cặp mắt trắng dã, cái gì gọi là ý đồ xấu của cô nhiều, quá vũ nhục người ta!

"Đương nhiên là khen em nha, hiện nay lưu hành loại phương thức khích lệ này" Lâm Tử Hàn nịnh nọt cười nói: "Em nhất định phải giúp chị nhé, nhanh lên một chút"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Dù sao chuyện rất trọng yếu, em đừng hỏi" Lâm Tử Hàn vội la lên, cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm giác nhất định có chuyện gì đã xảy ra.

Lâm Tử Y nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau, đi đến cánh cửa, mở cửa gỗ khắc hoa. Nói với hai gã đàn ông canh giữ ở cửa: "Đi giúp tôi tìm hai nữ hầu tới đây đấu địa chủ, còn có, đưa thêm một chút đồ ăn"

"Dạ" Một gã đàn ông bước rời đi.

Sau đó không lâu, hai nữ hầu đi vào, trong tay bưng hoa quả điểm tâm. Lâm Tử Y đi thẳng vào vấn đề nói với hai vị nữ hầu"Bây giờ chị tôi muốn đi ra ngoài hóng gió, mượn quần áo của các cô mượn một chút thôi, cô, mau cởi quần áo ra" Khi nói chuyện chỉ vào người có vóc người tương đối thon dài cao gầy.

"Hả?" Nữ hầu sửng sốt.

"Hả cái gì? Chút chuyện này cũng không giúp đỡ, có muốn lăn không?" Lâm Tử Y uy hiếp nói.

Nữ hầu từ trước đến nay không dám đắc tội hai vị quý khách này, bởi vì hai cô báo cáo một chút chút, Lâm Trúc rất có thể sẽ lột da bọn họ. Nữ hầu vóc dáng.

Bộ quần áo mặc này ở trên người Lâm Tử Hàn vừa khít, cô đánh giá mình, lo lắng nhìn Lâm Tử Y nói: "Như vậy được chưa?"

"Uhm…" Lâm Tử Y quan sát một phen, một tay ấn cô ngã vào ghế sofa, lấy hộp phấn son tay chân lanh lẹ vẽ bậy trên mặt cô.

Vài phút sau, đã biến thành một bộ dạng khác, hai vị nữ hầu chỉ nhìn đến sửng sốt.

"Ừm, không tồi" Lâm Tử Y thoả mãn gật đầu, nói: "Chị sau khi ra ngoài trực tiếp đi ga ra, nơi có một bảng điều khiển 24 giờ, nói lão nương muốn ăn Häagen Dazs mới nhất là được"

"Nhưng mà người ở ngoài phát hiện chị không ở trong phòng thì làm sao bây giờ?"

Lâm Tử Y hắng giọng, đè nặng tiếng nói nói: "Chị cũng không cần quản" Lời nói từ trong miệng cô ấy nói ra, lại có tám phần giống giọng của Lâm Tử Hàn.

"Cừ thật, bản lĩnh kia em giấu kín quá" Lâm Tử Hàn hì hì cười nói.

"Ít nói nhảm, mau đi đi" Lâm Tử Y nói xong, nói với hai vị nữ hầu: "Tới, tới, chúng ta đấu địa chủ, thua thì trần truồng chạy một vòng trong hoa viên"

"Đừng ——!" Giọng kinh hoàng vang lên.

Lâm Tử Hàn khẽ cười một tiếng, sửa sang lại quần áo trên người, bưng khay đã đi ra cửa. Cúi thấp đầu mở cửa phòng, khi đi qua hai vệ sĩ, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Tại một khắc cô đóng cửa lại,hai vệ sĩ nhìn thoáng qua nữ hầu Lâm Tử Hàn đã thay quần áo, đưa lưng về phía cửa, không phát hiện kẽ hở gì.

Tim Lâm Tử Hàn "Thình thịch" nhảy loạn, dưới chân như có làn gió, vội đi đến gara. Tài xế liếc mắt nhìn qua cô, nói: "Cô muốn xe sao?"

"Đúng vậy, Lâm tiểu thư phân phó tôi đi ra ngoài mua Häagen Dazs"

Lâm Tử Hàn cúi đầu đè nặng tiếng nói.

"Đến bên chiếc xe kia đi" Tài xế dùng cằm chỉ một chiếc xe đẳng cấp thấp bên cạnh, Lâm Tử Hàn không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi tới, cúi người đi vào.

Xe đi ra cửa sắt lớn biệt thự, cuối cùng cũng đi ra! Lâm Tử Hàn mừng rỡ như điên. Nghĩ không ra lại dễ dàng đi ra như vậy, Lâm Tử Y quả nhiên lợi hại!