Đạo lý này Lâm Tử Hàn biết, cho nên cô không hỏi nhiều, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi. Đỗ Vân Phi nhìn bóng dáng rời đi của cô, đột nhiên gọi cô lại: "Tử Hàn!"
Lâm Tử Hàn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn. Đỗ Vân Phi thở sâu, nhìn chăm chú vào cô hỏi: "Nếu anh giết Lãnh Phong, em sẽ hận anh sao?"
Nhịp tim đập của Lâm Tử Hàn đột nhiên nhảy loạn xạ, hai tròng mắt run sợ, gật đầu lạnh lùng nói: "Sẽ, em sẽ hận anh cả đời"
"Nhưng cho dù anh không giết hắn, vẫn sẽ có người khác giết hắn" Đỗ Vân Phi không thể không nói rõ ràng chuyện này, cho dù hắn không động thủ, đồng nghiệp khác cũng sẽ động thủ .
"Vì sao nhất định phải dồn anh ta vào chỗ chết?"
"Bởi vì hắn đáng chết, bởi vì hắn vẫn không chịu hợp tác cùng cảnh sát, không chịu ngoan ngoãn nhận tội" Đỗ Vân Phi nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói, Lãnh Phong làm cho cảnh sát hận nghiến răng, hắn quả thật đáng chết!
Lâm Tử Hàn biết Lãnh Phong có tội, cảnh sát muốn bắt anh cũng là hợp lý, cô biết nhiều lời vô ích, chua xót nói: "Vân Phi, em dự định đến thăm anh, anh đã không có việc gì, em đi trước" Nói xong, xoay người tiếp tục đi xuống dưới lầu.
Trở lại nhà Vương Văn Khiết, Lâm Tử Hàn không ngừng gọi điện thoại cho Tiêu Ký Phàm, tuy rằng mỗi một lần gọi đều là không thể thông, nhưng cô lại như điên rồi, một lần lại một lần gọi lại.
Cô muốn tìm được anh, muốn lập tức tìm được anh! Cô cũng không biết vì cái gì, không biết tìm được anh thì có tác dụng gì.
Chỉ tới khi di động bị cô gọi đến hết pin, mới thất bại ngồi trên sàn nhà, trừng mắt nhìn di động đã đen ngòm.
Tiêu Ký Phàm nói phải qua một đoạn thời gian mới trở về, cô không biết qua một đoạn thời gian là bao lâu, trong lòng một chút an tâm cũng không có, bảo cô ở đây chờ, bảo cô phải chờ tiếp như thế nào đây.
~~~~~~~~~~~~
Lãnh đạo cục cuối cùng cũng không lay chuyển được Đỗ Vân Phi vừa đấm vừa xoa, đồng ý cho hắn đi làm, có lẽ là thấy hắn bị thương không nhẹ, chỉ cho hắn làm công việc ghi chép.
Trong quá trình hội nghị, thủ trưởng điểm danh phê bình hắn một chút mới bắt đầu đi vào vấn đề chính: "Theo nguồn tin, mười một giờ sáng mai Lãnh Phong sẽ đáp tàu tư nhân từ Đài Loan đến Nhật Bản, đến lúc đó mọi người đề cao cảnh giác, nhất định không thể làm cho hành động lần này thất bại"
"Rõ" Mọi người trăm miệng một lời đáp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Chỉ có Đỗ Vân Phi kinh ngạc hỏi: "Sếp, tin tức có thể tin được không?"
Thủ trưởng liếc hắn một cái, nói: "Không nhất định tin cậy, chúng ta chỉ nghe được người phụ trách bến tàu lộ ra mười một giờ sáng sẽ có một tàu tư nhân cập cảng đi Nhật Bản"
"Nhất định là hắn!" Đỗ Vân Phi hưng phấn nói: "Trước đó vài ngày bên Nhật Bản bắt được một nhóm buôn lậu thuốc súng, nghe nói có liên quan đến Lãnh Phong, hắn nhất định là chuẩn bị đi Nhật Bản xử lý trước"
"Chỉ mong chúng ta sẽ không đi một chuyến tay không" Thủ trưởng than nhẹ một tiếng, mở tư liệu trước mắt ra, bắt đầu nghiên cứu, mà Đỗ Vân Phi đã nhảy nhót ngồi không yên, trong lòng vạn phần chờ mong ngày mai có thể nhanh đến.
Thật vất vả đợi đến tan tầm, Đỗ Vân Phi vội vàng lái xe về nhà, người đầu tiên muốn tìm người cư nhiên là Lâm Tử Hàn, cư nhiên hy vọng Lâm Tử Hàn có thể chia sẻ tâm tình tốt với mình.
Khi hắn nhìn đến vẻ mặt suy sụp ngồi xổm trong viện, si ngốc đá màu của Tiểu Thư Tuyết, nụ cười tươi đột nhiên cương cứng ở trên mặt.
Hắn sao lại nghĩ đến chia sẻ kế hoạch cuối cùng truy bắt Lãnh Phong chia sẻ với cô chứ? Cô yêu Lãnh Phong như vậy!
Nghe được tiếng bước chân Lâm Tử Hàn chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn đến là Đỗ Vân Phi, ôn nhu nở nụ cười, ôn nhu nói: "Vân Phi, hôm nay nghỉ sớm như vậy sao?"
"Ừ" Đỗ Vân Phi bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, gắt gao nhìn chăm chú vào cô.
Lâm Tử Hàn bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, cười một tiếng nói: "Anh làm sao vậy? Làm sao vừa vào thì nhìn chằm chằm em?" Khi nói chuyện, hai tay vịn lên ghế chậm rãi đứng lên. Có lẽ là ngồi lâu lắm, có lẽ là nguyên nhân mang thai, một khắc đứng dậy kia, một cơn choáng váng đột nhiên đánh úp lại. Thân thể cô nhẹ nhàng lay động một chút, thiếu chút nữa hôn mặt đất, may mắn Đỗ Vân Phi tay chân nhanh nhẹn, một tay ôm cô kéo vào trong lòng.
Đỗ Vân Phi ôm cô, đau lòng trách cứ nói: "Nhìn em đi, luôn không ăn uống nhiều thêm một chút, thân mình đã yếu thành như vậy"
"Cám ơn anh, em không sao" Lâm Tử Hàn có chút vô thố lui ra từ trong lòng hắn, quan sát quần áo trên người nói.
"Em phải thật sự không có việc gì mới tốt" Đỗ Vân Phi tức giận trừng mắt với cô, so với trước kia, cô không chỉ có gầy, còn tiều tụy, làm sao có thể không có việc gì chứ?
Lâm Tử Hàn không được tự nhiên cười nói: "Em vừa rồi ngồi quá lâu, đúng rồi, nhìn anh tâm tình tốt như vậy, có chuyện tốt gì đáng giá để anh vui vẻ thế?" Từ khi hắn bị thương tới nay, vốn không có thấy hắn vui vẻ, hôm nay làm sao lại đột nhiên vui vẻ như vậy?
Đỗ Vân Phi nhìn cô, lắc đầu khẽ cười một tiếng: "Không có gì" Hắn không thể nói cho cô chuyện của Lãnh Phong, tuyệt đối không thể! Nếu cô mật báo với Lãnh Phong, vậy thì chuyện hắn chờ đợi hơn nửa năm sẽ bị lỡ, hắn cũng không thể phạm sai lầm ở thời điểm cuối cùng.
Sau một lúc trầm mặc, Lâm Tử Hàn ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Vân Phi, có phải Lãnh Phong đi ra tự thú, hành vi phạm tội sẽ nhẹ một chút hay không?"
Đỗ Vân Phi sửng sốt một chút, không rõ cô vì sao đột nhiên hỏi như vậy, gật gật đầu nói: "Đây là khẳng định" Nhìn Lâm Tử Hàn lại lần nữa rơi vào trầm tư, hắn cười lạnh một tiếng dưới đáy lòng, dựa theo tội trạng Lãnh Phong phạm phải, cho dù là tự thú, cũng tuyệt đối một án tử.
Tóm lại, đời này anh không có khả năng có đường sống! Hận ý tàn nhẫn tập kích lên gương mặt hắn, hắn muốn Lãnh Phong chết! Thù cướp vợ, mối hận chân bị thương, hắn nhất định sẽ hung hăng đòi lại!