"Đúng rồi, chị tại sao lại không nghĩ đến chứ?" Duẫn Ngọc Hân vô cùng kinh ngạc nói.
"Hơn nữa sáng hôm nay em đi qua phòng làm việc của đạo diễn Từ, nghe thấy giám đốc Vương đang nổi giận, nói cái gì mà trợ lý Lâm vì năm vạn đem chị ấy bán đi". Tiểu Vân vì để làm cho Duẫn Ngọc Hân vui lòng, đem hết những chuyện bát quái tất cả đều nói ra.
"Có ý gì?" Duẫn Ngọc Hân nheo đôi mắt đẹp lại nhìn chằm chằm cô ta.
Tiểu Vân lắc đầu, tỏ ý không rõ.
Duẫn Ngọc Hân vội nói: "Nhanh đi tìm cho chị một một tờ báo mới lại đây".
Tiểu Vân gật đầu, bước nhanh đi ra ngoài, lúc tiến vào trong tay có thêm một tờ báo mới. Duẫn Ngọc Hân nhìn một lúc lâu, đưa tới trước mặt cô ta nghi hoặc nói: "Đây không phải là Lâm Tử Hàn sao? Nha đầu xấu xí kia nào có dáng người đẹp như vậy? Đúng rồi, cô ta ngày hôm qua có đi làm không?"
"Không lưu ý, để em đi ra kiểm tra giờ làm việc". Tiểu Vân cầm lấy điện thoại lại bắt đầu bấm số điện thoại, hỏi cho rõ ràng sau đó cúp máy, nhìn Duẫn Ngọc Hân nói: "Trợ lý Lâm ngày hôm qua không đi làm".
Duẫn Ngọc Hân không thể tin mà trừng mắt nhìn người phụ nữ như thiên thần mang theo mạng che mặt trên tờ báo, cảm thấy như thế nhìn quen mắt một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng Tiểu Vân nói: "Em đem hình quảng cáo của công ty Dĩ Tinh để cho chị kiểm tra".
Tiểu Vân không rõ vì sao muốn hình quảng cáo, nhưng cô ta không hỏi nhiều, trên máy vi tính in ra một tấm hình quảng cáo. Duẫn Ngọc Hân cầm lấy tờ báo, tỉ mỉ đối chiếu giữa hình quảng cáo và tay đàn piano, quả nhiên thấy dáng vẻ cùng thủ pháp đều rất giống nhau.
Cô ta khiếp sợ mà đứng tại chỗ, một loạt các hình ảnh về Lâm Tử Hàn như một bộ phim lướt qua trong đầu cô ta một lần. Vẫn như cũ không tin nữ thủ đàn piano trong hình quảng cáo chính là Lâm Tử Hàn kia mà cô ta đã coi thường một thời gian dài.
Duẫn Ngọc Hân bước nhanh đi ra phòng làm việc, đi qua phòng nhiếp ảnh. Từ Nhạc Phong đang ở trong phòng studio cho các diễn viên diễn tập động tác quảng cáo.
Sau khi thấy vẻ mặt giận dữ của Duẫn Ngọc Hân, nói với mọi người vung tay nói: "Nghỉ ngơi trước một chút".
Sau khi mọi người tản đi, Từ Nhạc Phong liếc mắt nhìn tờ báo cô ta đưa tới trước mắt, không rõ là có ý gì. Nói thật ra, anh cũng rất khiếp sợ, Vương Văn Khiết vô duyên vô cớ thành nữ vương đàn piano, Lâm Tử Hàn ngày hôm qua xin nghỉ, hóa ra là đi dự thi.
"Nhạc Phong, anh nói cho em biết, tay đàn piano cho phim quảng cáo của công ty Dĩ Tinh có đúng là Lâm Tử Hàn hay không?" Duẫn Ngọc Hân lớn tiếng chất vấn.
Từ Nhạc Phong hoảng sợ, cô ấy làm sao đột nhiên hỏi cái này? Chẳng lẽ xem tờ báo lại liên tưởng đến? Nếu cũng đã giấu diếm không được, anh không thể làm gì khác hơn là sờ sờ mũi gật đầu.
Duẫn Ngọc Hân bị đả kích lớn lùi về phía sau một bước, hầm hầm trừng mắt với anh: "Tốt rồi, Từ Nhạc Phong, anh lại có thể dám lừa em!"
"Ngọc Hân! Không phải là anh muốn lừa em, là Lâm Tử Hàn không muốn để cho người khác nhận ra cô ấy, cô ấy muốn hình tượng thấp…"
"Cô ta muốn hình tượng xấu? Muốn hình tượng xấu sẽ không vừa trên TV lại vừa trên truyền hình!"
"Đó là không có cách nào khác thôi, tạm thời tuyển không được người, không thể làm gì khác hơn là để cho cô ấy lên". Từ Nhạc Phong vội giải thích: "Hơn nữa, cũng may là có cô ấy, không phải sao".
"Em thà rằng để đoạn quảng cáo này không quay, em cũng không muốn để cô ta thay thế!" Duẫn Ngọc Hân giận dữ nói.
"Không có ai biết là cô ấy quay".
"Ký Phàm?"
"Anh xin thề, cậu ấy tuyệt đối không biết". Từ Nhạc Phong giơ tay phải lên, thành khẩn tuyên thề nói.
Duẫn Ngọc Hân thực sự là mau tức giận bùng nổ, hóa ra Lâm Tử Hàn ngốc nghếch đơn giản chỉ là một phiên bản thực tế của cô bé lọ lem, cô ta nhớ đến chuyện Tiêu Ký Phàm vì cô ta mà không tiếc buông tha cho đơn đặt hàng mười vạn, không biết anh có sớm biết thân phận thật của Lâm Tử Hàn chưa?
Nếu không vì sao phải làm như vậy? Càng nghĩ càng giận, hận không thể lập tức đuổi Lâm Tử Hàn ra khỏi công ty. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
~~~~~~~~~~
Thật vất vả mới đến thời gian tan ca, Lâm Tử Hàn khẩn trương mong muốn có thể thoát khỏi truy sát của Vương Văn Khiết, nhưng cũng cố ý đi chậm mười phút mới xuống lầu.
Đi tới chỗ thang máy, cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, cô kinh hoảng kêu một tiếng vọt tới, cũng không quản chen vào thang máy có gây bị thương cho mình hay không, liền đưa tay duỗi vào.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra hai bên, cô thổi bàn tay bị kẹp đau nhức đi vào bên trong, bên trong thang máy lớn như vậy chỉ có một người là Tiêu Ký Phàm.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, cúi đầu lễ phép gọi một tiếng: "Tổng tài" sau đó lùi đến trong góc thang máy đứng.
Tiêu Ký Phàm không đáp lại cô, sau khi im lặng hai giây bước lên trên một bước, đưa tay ra, dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, tỉ mỉ mà đánh giá.
Đánh giá mắt kính che đi hơn phân nửa khuôn mặt của cô, khóe môi của anh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt có thể khiến cho người ta lơ là. Anh không phải chưa từng thấy qua gương mặt thật của cô, cũng không phải không biết tay đánh đàn piano cho quảng cáo kia chính là cô, anh nghi ngờ chính là, vì sao phải biến mình thành cái dạng như này.
Lâm Tử Hàn kinh ngạc mà đợi anh, anh ta đang làm gì đó? Trời ạ! Dù cho biết người trên báo chính là cô, cũng không cần trực tiếp mà đánh giá cô như thế chứ?
Lâm Tử Hàn muốn lùi về phía sau một bước, phía sau cũng đã không có đường lui, cằm bị anh ta hơi nâng lên, phải nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp trai của anh.
Mặt của anh rất đẹp, đó là điều cô sớm phát hiện, nhưng mà, cô cũng là lần đầu tiên phát hiện ra ánh mắt của anh thâm túy mê người như vậy, anh ta là muốn dùng chiêu này để mê chết cô phải không?
Lâm Tử Hàn vì hóa giải thời khắc xấu hổ này, giả bộ một bộ dạng tức giận nói: "Biết anh lớn lên rất đẹp trai rồi, không cần bức tôi nhìn!"
Đang lúc tập trung suy nghĩ bị lời nói khiến anh phải hộc máu kéo tư tưởng đang dạo chơi hoàn hồn lại, mặt không chút thay đổi mà nâng tay kia lên, lấy một mảnh giấy trắng nhỏ xuống, đưa vào trong tay cô nói: "Không phải là lúc cha mẹ chết, không cần đeo hoa giấy, đặc biệt là màu trắng".
Lâm Tử Hàn lập tức làm một động tác hộc máu, hóa ra… Hóa ra người ta chỉ là đang nhìn hoa trắng trên đầu cô, còn tưởng rằng…