Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 103



Bị vợ chỉ trích, Chu Trình Ninh cũng có chút chột dạ, vội nói sang chuyện khác, "Quyên, Qua Qua không ở đây sao?"

Từ Hương Quyên không có nắm lấy không bỏ: "Ba đi trấn trên đánh bánh mật, Qua Qua đi theo mẹ gọi ba về ăn cơm chiều."

Chu Trình Ninh suy đoán: "Liệu ba có còn đang chờ không?"

Từ Hương Quyên: "Sao có thể chờ, giữa buổi chiều ba đã đi đánh bánh mật rồi, không chừng là đang xem náo nhiệt."

Đối với ba mình, cô vẫn là rất rõ ràng.

Chu Trình Ninh: "Vậy à, có cần anh đi xem tình huống luôn không?"

Từ Hương Quyên: "Không cần, mẹ với Qua Qua cũng đi không được bao lâu, chờ 10 phút nữa, nếu 10 phút nữa mà còn chưa về thì chúng ta ăn cơm trước."

Ngưu Ngưu còn ở bên cạnh xí xọn với cái cặp nhỏ của mình, người lớn thật sự là không cách nào hiểu được em bé đang nghĩ cái gì, lúc này nhóc con đang làm một động tác phải nói là tương đối khó với nhóc mà vuốt cặp nhỏ.

Không muốn cởi cặp xuống, lại muốn sờ cặp, một đôi bàn tay béo nhỏ cứ vậy mà chắp ra sau lưng để trên cái cặp nhỏ, hai cánh tay nhỏ kia nhìn thế nào cũng thấy ngắn.

Chỉ cần không có nguy hiểm gì với Ngưu Ngưu, Từ Hương Quyên cũng tùy Ngưu Ngưu.

...

"Cho tôi một đĩa bánh mật xào."

"Cho tôi phần cơm đĩa, khoai sợi và đậu đũa."

"Cho bọn tôi 3 chén bì lạnh, 2 chén cay vừa thêm rau thơm, một chén hơi cay không cần rau thơm, lại thêm chén canh nấm tuyết lớn."

Khách tới ăn cơm nối liền không dứt, Chu Trình Ninh vội vàng ghi nhớ, bàn số 1 gọi món gì, bàn số 2 gọi món gì... Mỗi bàn một tờ giấy nhỏ, mỗi một bàn gọi món xong anh đều đưa giấy vào trong bếp trước rồi lại đi ra viết tiếp bàn nữa.

Ngô Thải Phượng với Từ Hương Quyên nấu nướng trong bếp, Từ Căn Sinh đang ở ngoài cửa phòng bếp rửa rau với rửa chén, Chu Trình Ninh phụ trách cho khách gọi món và đưa đồ ăn cho khách, rồi dọn dẹp chén đũa, lấy tiền.

Thấy con gái chuẩn bị xong 3 phần cơm bảo con rể đưa ra rồi, hơn nữa còn chuẩn bị xào bánh mật, Ngô Thải Phượng: "Quyên, tay chân con lanh lẹ, con làm bì lạnh cho nhanh, mẹ lo việc xào bánh mật cho."

Từ Hương Quyên: "Dạ, mẹ, con đi trộn bì lạnh... Ba, dưa chuột sắp hết rồi, ba gọt thêm mấy quả cho con."

"Con gái, ba rửa xong chút cải thìa này liền rửa dưa chuột cho." Từ Căn Sinh bày ra tới hai ba cái chậu rửa rau, bào sợi cũng có hai ba cái, bào khoai tây sợi và bào dưa chuột sợi phải chuyên môn tách ra, phải nói là chuyên tách dưa chuột bào sợi và các loại bào khác ra.

Trừ bỏ khoai tây và dưa chuột, còn có cà rốt phải bào sợi.

Lúc này hận không thể có ba đầu sáu tay.

Ngô Thải Phượng ngẫu nhiên có rảnh sẽ qua hỗ trợ rửa chén, chén chắc chắn phải rửa rồi, lúc bà rửa chén, tất cả việc nấu nướng trong bếp đều là Từ Hương Quyên làm, Từ Hương Quyên cũng chưa từng dừng lại.

Có mấy người khách lại đây, Chu Trình Ninh xin lỗi nói: "Ngại quá, bên trong khách ngồi đầy hết rồi, nếu không vội, ngoài cửa bọn tôi có bày một hàng ghế, ấn trình tự ngồi xuống nghỉ ngơi trước, nếu khách bên trong ăn xong đi ra, tôi sẽ thông báo cho mọi người, gọi mấy vị vào, mấy vị liền có thể cùng vào với tôi."

Tiệm cơm nhỏ có tổng cộng 6 cái bàn 4 người, bàn 4 người này vẫn là kiểu mỗi bên ngồi hai người, bàn hình chữ nhật hai bên dài cho tổng cộng 4 người ngồi, còn bên ngắn thì một bên dựa tường, một bên dựa đường đi, dưới tình huống bình thường, bên ngắn không có ai ngồi, lúc này bởi vì khách nhiều, bàn được dịch ra ngoài, 4 phía đều có người ngồi, một bàn ngồi 6 người.

Bên ngoài còn an bài "khu chờ", nếu khách nguyện ý chờ liền ngồi trong một lát, chờ khách bên trong ăn xong rời đi.

"Được, vậy bọn tôi ngồi chờ một lát." Khách cũng không nóng nảy, ngồi ở ngoài cửa chờ trên ghế.

Từ Hương Quyên không biết bởi vì căn cứ lương thực mà sẽ có nhiều người lại đây như vậy, có vài người là vì đi làm, có vài người là vì mộ danh mà đến, tóm lại là làm tiệm cơm nhỏ nổi tiếng.

Đời trước cô ở trong thôn không có làm ăn nhỏ, trong thôn thì lại càng không ai buôn bán, chỉ biết có không ít người lại đây xem ruộng của bọn họ bên này.

Lúc ấy người trong thôn còn nói người thành phố cũng thật mới lạ, chuyên lại đây ngắm ruộng.

Từ Hương Quyên: "Mẹ, ngày mai mẹ tìm hai thím lại đây hỗ trợ đi."

Ngô Thải Phượng: "Được, tối về mẹ tìm hai người họ nói chuyện, hai hôm này phải mệt chết người."

Ngô Thải Phượng không phản đối, hai bà bạn kia của bà tới đây làm việc không chỉ có thể chia sẻ việc cho tiệm cơm nhỏ, còn có thể để chính các bà trợ cấp gia dụng, tới tiệm cơm nhỏ làm việc kiểu gì cũng kiếm tiền tốt hơn làm công giá rẻ.

"Anh rể, em mới bao lâu không tới nha, sao bây giờ nhiều người vậy?" Hôm nay vừa khéo Ngô Chung là việc ở trấn Đức Tảo, tới trấn Đức Tảo chắc chắn phải đến tiệm cơm nhỏ nhà chị họ ăn bữa cơm trưa nha.

Ui, hôm nay là làm sao vậy, nhiều người thế?

Chu Trình Ninh đơn giản nhắc đến: "Căn cứ lương thực."

Ngô Chung là trực tiếp đi vào, khách bên ngoài khu chờ còn có người thăm dò nhìn cậu ta, nghĩ xem có phải anh ta chen ngang hay không.

Chen ngang chính là không có đạo đức, có điều nghe cậu trẻ này gọi ông chủ là anh rể, không chừng ông chủ sẽ mở cửa sau cho.

Một người còn được, chỉ một người bọn họ cũng không cần chờ bao lâu, nếu là thân thích của ông chủ, vậy cho anh ta chen ngang vậy.

"Đại Chung, mau lên, có khách đi rồi, dọn dẹp chén đũa trên bàn vào đây cho cô mày." Ngô Thải Phượng nghe thấy cháu trai lớn giọng, lập tức ra khỏi phòng bếp kêu người vào làm việc.

Ngô Chung: "Cô, con tới ăn cơm, không phải tới làm việc."

"Bên ngoài nhiều khách chờ như vậy, còn chưa tới lượt mày ăn cơm, mau lên, đừng dong dài." Nói xong Ngô Thải Phượng liền trở về phòng bếp.

Ngô Chung đành phải dọn chén đũa, Chu Trình Ninh hỗ trợ, chờ em họ bưng vào rồi, anh lấy cái giẻ lau lau cái bàn khách vừa ăn cơm lại một lần, đi gọi người khách chờ tiếp theo vào.

Đám người lớn vội vã, một phương tiểu thiên địa trong quầy thì để Ngưu Ngưu ngồi, thuộc về Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu cũng không làm ồn, đói bụng hoặc là muốn đi nhà xí thì mới gọi ba, buổi sáng ba không ở đây thì gọi mẹ.

Việc lấy tiền cũng tạm thời để Chu Trình Ninh làm, hiện tại trên người anh đang đeo cái túi tiền, tiền thì trực tiếp cất vào túi, chờ hơi rảnh chút rồi mới lấy tiền trong túi ra cho vào ngăn kéo khóa lại ở quầy.

Ngô Chung dù có làm việc, miệng cũng không nhàn xuống được, "Dượng, đây không giống như căn cứ lương thực nổi tiếng nha, sao giống như tiệm cơm nhỏ nhà dượng nổi tiếng ấy."

Từ Căn Sinh: "Lúc con vừa lại đây đó, có thấy tiệm cơm nhỏ nhà khác không?"

Ngô Chung: "Thấy được."

Từ Căn Sinh: "Có phải khách nhiều hơn ngày thường hay không?"

Ngô Chung: "Đúng là nhiều hơn ngày thường, nhưng cũng không nhiều bằng tiệm cơm nhỏ Thành Hương của chúng ta nha, bên trong ngồi đầy rồi thì thôi, bên ngoài thế mà còn có người chờ."

"Đồ nhà ta ăn ngon." Từ Căn Sinh bận bịu, còn có người bồi nói chuyện phiếm, nên cũng vui mà nhiều lời thêm vài câu.

Hiện tại Ngô Chung bị phái đi rửa chén, buổi chiều không có việc gì, nên ở đây nói chuyện phiếm và làm việc với dượng cũng nhẹ nhàng tự tại, "Đúng là ngon, các món có thể ăn cũng nhiều, mì sợi, cơm, bì lạnh, bánh mật xào, bún khô xào, cái gì cũng có."

Từ Căn Sinh: "Không biết ruộng với lúa có gì đẹp, mấy người khách đó cả ngày đều sẽ đi coi ruộng, đi một vòng, không biết còn tưởng rằng ngoài ruộng ta chôn bảo bối gì... Mà mặc kệ là chôn bảo bối gì, cơm luôn phải ăn, cho nên hiện tại tiệm cơm nhỏ lắm người, việc cũng lắm."

Căn cứ lương thực đây giờ cả huyện đều đã biết, đây chính là công tác quốc gia giao xuống, gần đây còn có phóng viên báo chí tới đây phỏng vấn ghi chép, trấn Đức Tảo quả thực y như ăn tết ấy.

Hiện tại là tháng 10, còn không biết tháng 11 liệu người có càng nhiều hơn không.

"Ba, sắp hết cơm rồi, con đi nhà chị Đinh dọn cơm lại đây, việc trong bếp nếu bận không buông tay được, ba giúp mẹ chút nha." Từ Hương Quyên nói một câu với ba mình, cởi bỏ tạp dề chuẩn bị đi ra ngoài.

Cơm trong nhà thật sự là không có chỗ nấu, nên đã nói với chị Đinh là mượn nồi nhà chị ấy nấu cơm, xách theo cái thùng gỗ qua đó, chị Đinh đáp ứng cho cô mượn luôn 2 cái nồi sắt nấu cơm, tan tầm về nhà nấu giúp cô.

Từ Căn Sinh ứng lời, "Con gái đi sớm về sớm, trong nhà ba mẹ trông cho, Đại Chung, dượng vào bếp trước, con lo việc bên ngoài đi."

Trong nhà thì việc trong bếp đàn ông cũng biết làm, Từ Căn Sinh tuy không quen thuộc bằng bạn già với con gái, nhưng là thì biết làm.

"Trời ạ! Dương cũng biết nấu cơm à." Ngô Chung ngó vào trong bếp, anh ta chính là người nói hoài không ngừng, nhìn thấy dượng nấu ăn, thật sự là quá ngoài ý muốn, mà quá ngoài ý muốn nên đương nhiên cũng biểu đạt ra.

Ngô Thải Phượng cũng sẽ chẳng lưu tình khi nói chuyện với cháu trai, "Bớt kêu quác quác đi, mở tiệm cơm còn có thể không biết nấu cơm?"

Từ Căn Sinh trước kia là không nấu cơm, mà cũng không biết nấu cơm, từ sau khi trong nhà bắt đầu kinh doanh ăn uống thì trù nghệ tiến bộ vượt bậc.

Ngô Chung: "Đây không phải chưa từng thấy sao? Chị con cũng thật lợi hại."

Ngô Thải Phượng: "Chị bay đúng lợi hại, nhưng chị bay lại lợi hại nữa, bay cũng phải cầm chén rửa cho sạch sẽ, chờ lát nữa cô mày đến kiểm tra đó."

Ngô Chung: "Cô, cô xác đinh cô là cô ruột con ư? Có điều con tin tưởng cô là bà ngoại ruột Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu ngồi bên ngoài ăn bánh bông lan, thoải mái ghê gớm."

Ngô Thải Phượng: "Mày còn có thể so với một đứa bé hai ba tuổi? Mau mau làm việc."

Ngô Chung: "Biết rồi."

...

"Quyên, em muốn đi ra ngoài lấy cơm?"

Từ Hương Quyên: "Đúng vậy, A Ninh, nếu anh đói bụng thì ăn màn thầu đối phó trước, màn thầu trong tủ ở phòng bếp đó."

"Quyên, trên đường em phải cẩn thận."

"Em biết rồi." Từ Hương Quyên cầm hộp cơm trên tay, ra khỏi cửa đạp ba bánh đi nhà Đinh Lệ.

Tới nhà Đinh Lệ rồi, Đinh Lệ đã nấu xong 2 nồi cơm, "Hôm nay rất là đông người đúng không."

Từ Hương Quyên: "Đúng vậy, chị Đinh, cơm trưa của chị em mang đến rồi, chị ăn đi, em múc cơm vào thùng mang đi nhé."

Đinh Lệ cũng không khách khí, mở ra hộp cơm của mình, nhìn thấy các món ăn phong phú bên trong, cảm thấy mỹ mãn, "Còn nấu cơm thì trực tiếp tới đây, cho em mượn nồi."

Hộp cơm mà Từ Hương Quyên mang đây là của chính Đinh Lệ, đằng nào cũng không tiện mượn nồi nhà người ta, để người ta nấu cơm cho còn không mời người ta ăn cơm trưa chứ.

"Chị Đinh, không cần, hai nồi này là đủ rồi, một nồi vừa vặn cho một cái thùng gỗ, bán xong 2 thùng cơm hôm nay không bán cơm nữa." Từ Hương Quyên muôi múc cơm xúc cơm vào thùng gỗ, lượng công việc này cũng không nhỏ."

Đinh Lệ: "Em cứ yên tâm đi, chị nấu ăn không ngon, nhưng cơm là đỉnh nhất, tuy là rất lâu rồi không nấu nhiều cơm như vậy, nhưng chắc chắn sẽ không làm ngã bảng hiệu nhà em."

"Chị Đinh nấu thật sự rất thơm, em ngửi cũng muốn ăn." Từ Hương Quyên đã biết cơm nấu rất tốt, rốt cuộc không phải ngày đầu tiên tới lấy cơm.

Dưới đáy nồi cơm cũng chỉ kết một lớp cơm cháy hơi vàng, cũng không có cháy đen.

Bởi vì ngày đầu tiên không có chuẩn bị, khách gọi cơm khá nhiều mà không có cơm, nên khách đi khá nhiều.

Nhà bọn họ còn là làm cơm đĩa đó, ngày thường cơm cũng chuẩn bị không ít, cứ vậy mà vẫn là không đủ, lưu lượng khách kia có thể biết được là lớn cỡ nào.

Ngày hôm sau đương nhiên phải chuẩn bị với lượng nhiều hơn ngày thường, còn tìm chị Đinh, hẹn trước 2 cái nồi sắt to nhà chị ấy, gạo cũng vác 2 bao tới đây.

Bây giờ chị Đinh còn đi làm, trưa có 2 tiếng nghỉ ngơi, chuyên môn nấu cơm cho cô, cô tất nhiên phải bao cơm trưa cho người ta.

Đinh Lệ đắc ý: "Tất nhiên, chị nấu cơm cũng không phải thổi đâu, không phải ông lớn với đám trẻ nhà bọn chị rất thích ăn cơm sao, cũng có nguyên nhân chị nấu cơm ngon... Nhà bọn em cũng nấu không kém chị, ăn ngon như nhau."

Từ Hương Quyên thổi phồng Đinh Lệ một trận, xúc cơm xong, Đinh Lệ thả hộp cơm xuống, dọn thùng lên xe ba bánh giúp Từ Hương Quyên, "Trên đường đi chú ý chút, đừng có để thùng bị ngã."

Từ Hương Quyên: "Chị Đinh, em hiểu mà, thùng cơm quan trọng hơn em."

Đinh Lệ: "Thùng cơm sẽ ngã, em cũng sẽ không ngã, đương nhiên thùng cơm quan trọng hơn, mau mau, đi làm đi."

"Em đi đây chị Đinh, ngày mai gặp."