Buổi sớm mai khí hậu khá là đẹp, thời gian trôi qua nhưng lại quá ưu ái cho Bạch Tư Vũ, sắc vóc ngày càng quyến rũ và xinh đẹp.Sau khi sinh con, dáng vóc mảnh mai nhìn qua có da có thịt hơn một chút,hồng hào nhuận sắc…
Giờ đây cô đã trở thành một trong những họa sĩ nổi tiếng nhất trong nước.Tuy vậy Bạch Tư Vũ không thường xuyên ở văn phòng, cô vẫn như ngày nào thích tìm những nơi yên ắng, tạo được cảm xúc thăng hoa.Nên ít ai trong giới biết được dung mạo thật của Bạch Tư Vũ …Đến với phòng tranh của cô chỉ vì tài hoa và những kiệt tác của cô mà thôi, chỉ nghe người đồn qua lại họa sĩ có bút kí là " Diệp Nhã " không ai khác chính là con dâu độc nhất của Trịnh Gia, cô vợ nhỏ được nâng trên tay của Thiếu Tá Trịnh…
- Mẹ à,mẹ có nhớ con không?
Giọng nói non nớt vang lên trong căn phòng, Bạch Tư Vũ cúi đầu, thần sắc xinh đẹp ánh mắt dịu dàng nhìn tiểu bảo bối của mình…Con trai của cô và Lục Hạo vài tháng nữa sẽ tròn năm tuổi, dáng vóc tất cả như là bản sao chép từ Lục Hạo được thu nhỏ …Cả đôi mắt, khi có điều gì cần suy nghĩ hơi híp nhẹ khiến người khác ưu mê quên cả lối về…
Bạch Tư Vũ tự nhận mình là đẻ thuê, con trai của cô nhìn lui nhìn tới từ sắc vóc cho đến tính cách dường như đều bản pho to của chồng cô…
Đặc thù hai cha con giống nhau nhất chắc có lẽ điều thích bám lấy Bạch Tư Vũ. Ít nhất cũng vớt lại vấn đề nay, khiến Bạch Tư Vũ cảm thấy an ủi nhất …
Từ ngày Tiểu bảo bối sinh ra đời,Trịnh Gia lúc nào cũng huyên náo …Không cần phải nói con trai cô chính là tâm can của ông bà nội.Cả Lục Hạo cũng nhanh chóng cho ra rìa. Rất may mắn bé con nhà cô rất ngoan,không phải được thương mà sinh hư …
Được cưng chiều mà sinh hư chắc chỉ có cô mà thôi, đó là sinh hư với ông xã nhà cô …Lục Hạo ngày càng cưng chiều Bạch Tư Vũ, chỉ cần những điều Bạch Tư Vũ muốn chắc chắn Thiếu tá Trịnh không bao giờ từ chối…
Nghĩ đến mà hạnh phúc, Bạch Tư Vũ mỉm cười hôn lên trán con trai …
- Sao lại không nhớ cho được, lần này đợi ba con xong việc ba mẹ sẽ qua với con và ông bà nội mà…
- Vâng ạ …
Nói rồi nhóc con còn nhào vào lòng mẹ, tình cảm vô cùng…
Lúc hai mẹ con xuống đến sảnh lớn, Trịnh Uy vẫn còn rất khỏe mạnh và phong độ,ông xoa đầu cháu trai trêu lấy…
- Vài bữa nữa ba mẹ của con sẽ bay sang,không cần bịn rịn như thế …
Tuyết Thu cũng cười, nắm lấy tay Tiểu An.
- Ba mẹ và Tiểu An đi đây,hai đứa tranh thủ nhé…
- Vâng ạ.
Bạch Tư Vũ mỉm cười, hôn lên mặt con trai một lần nữa …
- Tiểu An nhớ ngoan biết không?
- Tiểu An biết rồi ạ,mẹ đừng lo …mẹ nói tạm biết với baba giúp con nhé…
Dù lúc tối hai ba con gọi video call với nhau gần một tiếng đồng hồ, thế mà bây giờ Tiểu An đã thấy nhớ Baba rồi…
Suy nghĩ một chút,cậu bé lại chu môi…
- Con sẽ chăm sóc ông bà Nội ạ…
Đổi lại tiếng cười vui vẻ của cả nhà…
Tận mắt nhìn chiếc xe dần khuất dần, mới xa con trai một chút đã thấy không nỡ…
Bạch Tư Vũ cầm lấy điện thoại, mở cuộc gọi gần đầy nhất, mỉm cười bấm đi…
Tiếng chuông reo được hai hồi, điện thoại rất nhanh đã được kết nối…
- Bà xã …
Giọng Lục Hạo lúc nào cũng ấm áp và dịu dàng nhất khi nói chuyện với vợ mình dù hai người kết hôn đã năm năm, người ngoài không biết cứ ngỡ là vợ chồng son ngày nào…
Bạch Tư Vũ không đi vào nhà,cô bước nhẹ ra vườn ngồi lên chiếc xích đu, làn váy mỏng bay theo gió tạo ra sắc vóc mỹ miều …
- Ông xã à, Con và ba mẹ vừa ra sân bay, chỉ mới xa con một chút em đã rất nhớ…
Bên này nghe những câu nói mang vẻ tủi thân của cô,trái tim ai đó mềm nhũng. Lúc này anh có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đáng yêu của vợ anh…
Lục Hạo thật muốn chạy về ôm cô vào lòng ngay lập tức …
Anh dịu giọng an ủi …
- Bà xã! em đừng buồn, hai ngày nữa chẳng phải chúng ta sẽ bay qua với Con rồi đúng không,ngoan nào…
Thật ra lần này cả gia đình của anh sang Nauy nghĩ dưỡng, mọi việc điều đã kên kế hoạch, ngặt nổi gần đến ngày bay Lục Hạo lại dính lịch làm việc.Vì lần này bên quân đội có đợt xét tuyển tân binh thực tập xuất sắc…Cần có sự tham dự của anh, chỉ trong vòng năm năm Lục Hạo từ đại úy thăng chức thiếu Tá dù tuổi đời chỉ mới ngoài ba mươi…Là một gương sáng cho tuổi trẻ ngưỡng mộ …Nên buổi gặp gỡ này, anh cũng khó tránh mặt …
Vì thế mới để ba mẹ của anh và con trai họ đi trước.
Bạch Tư Vũ quyết ở lại chờ anh cùng đi…
Lục Hạo không yên tâm nói thêm…
- Bà xã, ngày mai anh sẽ cố gắng xong công việc sớm về với em, anh rất nhớ em…
Bạch Tư Vũ mỉm cười hạnh phúc,chỉ là lúc này trong điện thoại bất ngờ cô nghe một giọng nữ vang lên …
- Thiếu Tá Trịnh em…em có cái này tặng anh …
p/s Dịch ở chỗ Yến khá phức tạp, các bạn nhớ giữ gìn sức khỏe nhé…