Sau khi nói chuyện với giáo viên,La Chí ra khỏi phòng đột nhiên kéo lấy cổ tay Lam Khiết, xoay người đi thẳng về phía trước. Lam Khiết bất ngờ đi theo không kịp..
- Này..anh chờ một chút..
Cổ tay bị anh nắm chặt, Lam Khiết bị đau..
- Đau quá, anh nhẹ tay thôi..
La Chí vẫn không buông tay, mặt anh thâm trầm mở cửa xe ra nhét cô vào..
- Ngồi vào.
Lam Khiết cắn cắn môi, mắc gì anh lại hung dữ như vậy.
La Chí lái xe đi một đường không nói gì Anh còn không rõ vì sao anh phải tức giận như vậy..Nhưng bây giờ trong lòng anh rất khó chịu,có lẽ vì anh tức giận cô nói được nhưng không làm được,chỉ vì những chuyện kia, xém chút nữa đã bị cấm thi cử..
Trong lòng Lam Khiết bắt dầu hoang mang, bởi vì La Chí chưa từng có sắc mặt này với cô, cô không biết mình đã làm sai chuyện gì.
- La Chí..Anh sao thế?
Cô duỗi tay ra thận trọng giật giật tay áo anh..
- Cô chủ nhiệm đã nói gì với anh? Hay là em chỉ nhờ anh đến họp phụ huynh cho em, nghe giáo viên càm ràm có một chút mà anh tức giận.
La Chí không trả lời..
Lam Khiét tức giận dậm chân hét to..
- La Chí.....
La Chí nhéo mi tâm một cái, trong lòng vô cùng phiền não.
Lam Khiết thấy anh không trả lời, không nói nữa, cô yên lặng quay đầu nhìn cảnh đường phố vụt qua ngoài cửa sổ, trong lòng thấp thỏm không thôi. Hình như thật sự chọc giận anh rồi.
Về đến nhà, La Chí đậu xe lại, đi thẳng một mạch vào cửa. Lam Khiết bất an trong lòng, yên lặng theo sau anh vào nhà..
La Chí đột nhiên xoay lại, cô không đề phòng trực tiếp đụng vào ngực anh.
- Nói sao, được, vậy để Tôi nói cho rõ, từ nay những gì em nói được thì hãy làm được.Không làm được thì đừng hứa..
- ...........
- Còn nữa, chuyện em muốn yêu đương gì với ai thì Tôi mặc kệ em nhưng nhớ rõ nếu lần sau còn đánh nhau vì giành giật ai đó thì đừng gọi cho Tôi. Mất mặt lắm..
La Chí mắng xong thì trong lòng chán nản,tại sao anh lại mất kiểm soát thế này..
Lam Khiết bị anh mắng đến mức đầu óc cũng trì độn ra, qua mấy giây cô xoa trán một cái, nghi hoặc nói..
- Cái gì..?
Ánh đèn hắt vào sau lưng anh, khiến Lam Khiết đang ngẩng đầu có chút chói mắt.
- Anh có ý gì, em...em không hiểu?
Giọng nói La Chí mang theo sự ẩn nhẫn..
- Chẳng phải em vì đàn ông mới đánh nhau hay sao, cô giáo em nói thế đấy, nếu em không muốn thi cử thì cứ tiếp tục tái phạm,nhưng đừng lôi tôi vào..
Lam Khiết ngẩn ra..
- Ý anh bảo hôm nay em đánh nhau là vì giành giựt Tống Thiên hả? Em không có, tên đó xứng sao?
Anh híp mắt lại, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng cô nghe thấy anh thở dài một hơi, lạnh nhạt nói.
- Được rồi, em về phòng đi.
Anh xoay người muốn đi lên lầu. Cô kéo mạnh tay anh lại, tức giận vì anh không tin cô.
- Sao anh không tin em?
La Chí nhìn cô gái trước mắt mình có hơi không biết phải làm sao, nghe được cô thích người khác, trong lòng anh liền như lửa đốt vô cùng khó chịu, anh không khống chế được bản thân mình..Anh quá nóng giận, không nên kiên quyết kéo cô về nhà, cũng không nên chất vấn cô một cách lạ lùng như vậy.
Lo lắng thì được gì, trong lòng cô nhóc này có thể giữ vững được bao lâu, cô nên thích, chính là người cùng lứa tuổi, hoàn cảnh với cô hơn là anh..
- Được rồi, lần sau đừng như thế nữa,thi cử cho tốt vào.Sau đó em muốn thế nào cũng được.
Khi đó anh đã trở về quân đội,cũng không thể quản cô nữa..