Chương 219
Vị quản lý cấp cao này nhớ đến cuộc phỏng vấn của phóng viên với Kiều Thiên Lý vào ngày hôm nay và đề cập đến tổng giám đốc từ lâu đã quan tâm đến việc đầu tư cho châu báo Kiều thị, cho nên anh ta đã suy đoán có thể là tổng giám đốc đã sớm quyết định chuyện đầu tư cho nhà họ Kiều.
Lúc đầu lực chú ý của Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn đặt trên điện thoại di động, nghe nói như vậy thì đôi mắt nhanh chóng nhấc lên, nhìn về phía người vừa mới phát biểu, không nhẹ không nặng nói: “Theo ý của cậu đây là trực tiếp quyết định nhà họ Kiều…”
Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần trầm thấp, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được giờ phút này giọng của anh đang khẳng định hay là nghi vấn.
Thư ký Lưu sững sờ, tình huống gì đây?
Tổng giám đốc đây là bởi vì cãi nhau với bà chủ, sau đó không có ý định cho Tô thị cơ hội nữa rồi?
Tổng giám đốc, nếu như anh thật sự làm như vậy thì tương lai chắc chắn sẽ hối hận, cho nên việc này nhất định không thể xúc động được.
Thư ký Lưu vừa định mở miệng khuyên nhủ.
“Ý của tổng giám đốc là…” Vị quản lý cấp cao kia cho rằng mình đã đoán trúng tâm tư của tổng giám đốc, trong lòng âm thầm có chút mừng rỡ.
“Quản lý Hồ, có phải là cậu cảm thấy tôi ăn no không có chuyện gì làm hay không?” Nguyễn Hạo Thần nhìn anh ta một chút, cái nhìn kia rất là lạnh lùng.
Nghe được lời nói này của tổng giám đốc nhà mình, quản lý Hồ trực tiếp túa ra một thân mồ hôi lạnh, anh ta đã nói ra mấy lời này rồi? Có cho anh ta mười cái lá gan nữa anh ta cũng không dám nói tổng giám đốc như vậy.
Những người còn lại cũng bắt đầu hoảng sợ, nhưng mà lập tức cũng hiểu rõ, nếu như tổng giám đốc đã sớm quyết định đầu tư cho nhà họ Kiều thì cũng không cần thiết phải gióng trống phất cờ làm ra chuyện phô trương như thế này.
Khóe môi của thư ký Lưu hơi kéo ra, tổng giám đốc không phải là ăn no không có chuyện gì làm à?
Bà chủ gọi điện thoại đến kêu tổng giám đốc trở về, tổng giám đốc lại cứ không chịu quay về, còn muốn lôi kéo nhiều người làm chuyện không công như vậy.
Haiz, cái này đến lúc nào mới có thể tan họp đây?
Thư ký Lưu thật sự muốn gọi điện thoại cho bà chủ, kêu bà chủ tới cứu nguy, nhưng mà anh ta không có số điện thoại của bà chủ.
Trong lúc nhất thời, ở trong phòng họp lại trở nên yên tĩnh cực kỳ, bởi vì tất cả mọi người đều không biết tổng giám đốc có ý gì, thật sự không dám mở miệng lung tung.
Nhưng mà vào lúc này, điện thoại của cậu ba Nguyễn lại đột nhiên vang lên.
Đôi mắt của cậu ba Nguyễn chớp một cái, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, trong nháy mắt đó từ trước đến nay cho dù có sét đánh thì gương mặt không thay đổi của anh lại rõ ràng có cảm xúc khác thường.
Tất cả mọi người trong phòng họp nhìn thấy mà ngây người, bọn họ đều là quản lý cấp cao của Nguyễn thị, tồn tại ở Nguyễn thị cũng không phải là ngày một ngày hai, đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc của bọn họ lại vội vàng nhận một cuộc điện thoại như vậy.
Có cảm giác dường như là tổng giám đốc của bọn họ vẫn cứ luôn chờ đợi cuộc điện thoại này.
Là cuộc gọi của ai lại có thể khiến cho tổng giám đốc háo hức chờ đợi như vậy?
Thư ký Lưu choáng váng, chẳng lẽ thật sự là bà chủ lại gọi điện thoại tới?
Nếu đúng là như vậy thì bà chủ thật sự rất biết suy nghĩ, khoan dung độ lượng, anh ta có một niềm ngưỡng mộ sâu sắc đối với bà chủ!
Đương nhiên thư ký Lưu cũng hi vọng cuộc điện thoại này do bà chủ gọi tới, nếu vậy thì bọn họ cũng không cần phải đi theo chịu tội nữa.
Giờ phút này cậu ba Nguyễn đã cầm điện thoại lên, mắt của anh nhanh chóng nhìn qua, lúc nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động…