Tô Khiết không hỏi giá, mà lấy ra 500 nghìn đưa đến trước mặt cô bé: “Có đủ không?”
Tô Khiết chưa từng mua mấy đồ như kẹp tóc, Vũ Kỳ nhà cô cũng không thích cài kẹp tóc, nói là cài không thoải mái.
Nhưng Tô Khiết nghĩ có lẽ là không đắt, 500 nghìn có lẽ là đủ rồi.
“Không cần nhiều như vậy, chỉ cần 50 nghìn là được rồi, em tìm tiền trả lại chị.” Cô bé sững sờ, vội vàng lắc lắc, rút ra một tờ, sau đó lại cúi đầu tìm tiền trả lại Tô Khiết.
“Bỏ đi, không cần tìm nữa.” Tô Khiết nhìn dáng vẻ của cô bé càng không kiềm chế được mà nghĩ đến bảo bối nhà cô, cô bé này sắp xỉ tuổi bảo bối nhà cô, nhưng đã một mình bán hàng kiếm tiền ở đây.
Cô bé sững sờ, đôi mắt to tròn nhìn Tô Khiết.
“Tiền thừa dì mời con ăn kem.” Tô Khiết nhìn cô bé, mỉm cười, Vũ Kỳ nhà cô thích nhất là ăn kem.
“Cảm ơn chị gái.” Cô bé dường như cuối cùng cũng hiểu lời của Tô Khiết, cười ngọt ngào.
“Không cần khách khí.” Tô Khiết không nhịn được mà giơ tay lên xoa đầu cô bé, tóc của cô bé rất đen, rất dày, chất tóc rất tốt, nhưng vì dính nhiều bụi, nên sờ có chút cứng.
“Chị gái, chị ngồi xổm xuống đi.” Cô bé có thể cảm nhận được sự ân cần của Tô Khiết, rõ ràng lớn mật hơn một chút, thử yêu cầu Tô Khiết.
“Hả? Sao vậy?” Lông mày Tô Khiết hơi nhướng lên, có chút không hiểu.
“Chị ngồi xổm xuống, em cài kẹp tóc cho chị.” Cô bé cười lên mang theo hai núm đồng tiền vô cùng ngọt ngào, ngây thơ, vô hại.
Tô Khiết nhìn khuôn mặt cô bé tràn đầy sự mong đợi, thực sự không nhẫn tâm từ chối, mặc dù Tô Khiết không thích cài, cô vẫn từ từ ngồi xổm xuống, ngồi xuống trước mặt cô bé.
Cô bé lấy kẹp tóc cài lên mái tóc dài của Tô Khiết.
Đôi mắt của Cậu Tô đứng phía sau Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, đây là một cơ hội tốt, cơ hội tuyệt vời.
Vốn dĩ Cậu Tô không nghĩ nhiều, dù sao chỉ là một đứa bé bảy, tám tuổi, Thành thiếu chủ không thể tìm một đứa bé để tiến hành kế hoạch của anh ta?
Một đứa bé bảy, tám tuổi, căn bản không hiểu che giấu cảm xúc, nếu như thật sự mang theo mục đích, chắc chắn sẽ căng thẳng, chắc chắn sẽ bại lộ, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị phát hiện đều khác thường.
Cậu Tô vẫn luôn nhìn đứa bé kia, từ đầu đến cuối, anh ta không nhìn ra sự khác thường trên khuôn mặt của cô bé.
Vi vậy, anh ta cho rằng đứa bé này không có vấn đề, có thể chỉ là một đứa bé bán kẹp tóc, sau đó đúng lúc kéo cô chủ nhà họ Đường lại.
Nhưng lúc Cậu Tô nhìn thấy cô bé cài kẹp tóc lên cho cô chủ nhà họ Đường, tâm tình đột nhiên thay đổi, ánh mắt cũng có chút thay đổi, nếu như đứa bé này thật sự là Thành thiếu chủ phái đến, vậy thì bây giờ muốn lấy tóc của cô chủ nhà họ Đường thật sự quá dễ dàng.
Nhìn dáng vẻ của cô chủ nhà họ Đường có lẽ cũng không nghỉ ngờ đứa bé này.
Cậu chủ Tô đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, thậm chí bắt đầu có chút căng thẳng.
Ngay cả vẻ mặt của Tiểu Cửu cũng có chút thay đổi, dù sao nhiệm vụ ban đầu của cô ta chính là nhân lúc rối loạn tiếp cận cô chủ nhà họ Đường, sau đó nghĩ cách thần không biết quỷ không hay lầy được mấy sợi tóc trên đầu của cô chủ nhà họ Đường.
Nhưng kế hoạch của cô ta đã thất bại, cô chủ nhà họ Đường không hề hoảng loạn, cô ta cũng không có cơ hội chạm vào cô chủ nhà họ Đường. Càng không thể có cơ hội chạm vào tóc của cô chủ nhà họ Đường.