Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3567



Chương 3567

“Ông còn chưa nói, ông tiếp cận Vũ Kỳ vì điều gì!” Đường Minh Hạo lạnh lùng nói. Cậu bé nhớ lại chuyện lúc trước, muốn tìm hiểu nhiều chuyện hơn, phân tích xem Vũ Kỳ có bị tổn thương hay không.

“Chú chỉ quý mến Vũ Kỳ mà thôi, không biết vì điều gì, chú cứ cảm thấy cô bé giống như người thân vậy!” Trương Minh Hoàng cũng không trêu chọc Đường Minh Hạo nữa mà nghiêm túc nói. Có lẽ là bởi tình cảm chân thật vừa mới bộc lộ ra, cũng có lẽ là biết rõ rằng nếu như tiếp tục trêu chọc Đường Minh Hạo nữa, cậu bé sẽ thực sự tức giận. Nhưng nhiều hơn thế là ông ta muốn đứa trẻ này buông lỏng cảnh giác, để bọn họ có thể nói chuyện nghiêm túc, hòa hợp với nhau.

Trương Minh Hoàng nghĩ thầm, gần đây ông ta đã thật sự thay đổi rồi, ngày càng trở nên không giống bản thân nữa. Từ khi nào mà ông ta lại dễ gần như vậy, từ khi nào mà ông ta lại nghiêm túc nghĩ về cái nhìn của người khác? Hình như là sau khi biết Đường Thấm Nhi, ông ta đã thay đổi. Ông ta luôn đối xử với cô như con gái của mình, suy nghĩ vấn đề với thân phận một người ba, chứ không phải thân phận thành chủ!

Sau khi gặp được Đường Vũ Kỳ thì trở nên bảo vệ yêu thương cháu ngoại của mình, không có một chút tình cảm nào khác, suy nghĩ cho bọn họ hết mực, giống hệt như một người già vậy. Bây giờ, lại kiên nhẫn nói chuyện với một đứa trẻ, chủ động muốn nghiêm túc, hòa đồng với cậu bé, thậm chí còn vô thức tiếp cận cậu bé, thuận theo ý cậu bé!

Nếu như trước đây có người nói với ông ta rằng một ngày nào đó sau này ông ta sẽ như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không tin, thế mà bây giờ lại chủ động trở nên như vậy. Nhưng hình như cảm thấy cũng không tệ, cảm giác được người khác quan tâm rất tuyệt, cảm giác quan tâm người khác cũng rất tuyệt.

Đường Minh Hạo cân nhắc sự thật giả trong câu nói này. Cậu bé biết người trước mặt thâm sâu khó dò, mỗi một lời nói, cử chỉ của ông ta đều không đáng tin lắm. Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta, cậu bé lại không nhịn được mà cảm thấy tin tưởng, thậm chí sâu trong đáy lòng cũng vô thức nói với bản thân mình rằng, hãy tin tưởng người trước mắt đi. Đường Minh Hạo tự nhủ rằng, cứ từ từ, đừng vội, đừng dễ dàng tin tưởng người khác, cậu bé hỏi lại cẩn thận: “Ông gặp Vũ Kỳ ở nhà họ Viên à?”

“Đúng vậy.” Trương Minh Hoàng trả lời, ông ta kể sơ qua chuyện ở nhà họ Viên, mỗi lần nhớ lại, ông ta đều không kìm được bật cười. Vũ Kỳ giống như một cô yêu tinh nhỏ, chỉ nhờ vào trực giác mà có thể nhìn ngay ra được sự cô đơn của ông ta. Nếu như người khác nói như vậy, có thể ông ta sẽ không tin, nhưng Đường Vũ Kỳ nói như vậy, không hiểu sao ông ta lại tin. Từ trong tâm khảm, ông ta chưa bao giờ nghi ngờ đứa trẻ này!

“Vũ Kỳ chủ động tiếp cận ông sao!” Đường Minh Hạo nghe xong thì lấy làm kinh ngạc. Cậu bé hiểu rõ về Vũ Kỳ, trừ khi vô cùng thích ai đó thì cô bé mới chủ động tiếp cận. Vậy mà… cô bé lại chủ động tiếp cận người đàn ông trước mặt này. Nhìn ông ta cũng đẹp, trông cũng dịu dàng, nhưng còn có gì khác đáng để Vũ Kỳ chủ động tiếp cận ông ta như vậy?

Lẽ nào cậu còn chưa hiểu được em gái mình sao? Hay là người trước mặt che giấu điều gì đó? Đường Minh Hạo im lặng quan sát ông ta, rồi lại thở dài thành tiếng. Có vẻ người trước mặt này không hề che giấu điều gì cả. Ý tứ trong lời nói ban nãy cũng tỏ rõ rằng, việc Vũ Kỳ chủ động tiếp cận ông ta khiến ông ta rất kinh ngạc! Đường Minh Hạo thầm nghĩ, mình buộc phải tìm em gái để nói chuyện mới được!

Đường Minh Hạo cảm thấy mình buộc phải tìm em gái để nói chuyện mới được! Rốt cuộc con bé có còn nhớ lời mẹ dạy hay không! Dễ dàng thân thiết với một người như vậy, chưa kể còn tin tưởng người đó nữa! Giờ còn chủ động tới tìm ông ta! Nghe cái giọng điệu đó của em gái, là biết em ấy chẳng hiểu gì về người đàn ông này cả… Đường Minh Hạo có cảm giác hận một nỗi rèn sắt không thành thép.

“Đã tới đây rồi, cháu và Vũ Kỳ có thể ở thêm vài ngày. Nơi đây có rất nhiều điều thú vị đấy.” Trương Minh Hoàng cất tiếng đề nghị. Đường Minh Hạo chưa hoàn toàn yên tâm về ông ta, cậu bé vẫn còn rất cảnh giác. Trương Minh Hoàng biết điều đó, cũng không có ý định thẳng tay dập tan nỗi băn khoăn của cậu bé.

“Chú ơi! Vũ Kỳ xuống rồi nè!” Đường Vũ Kỳ ở trong phòng một lúc, cảm thấy họ cũng đã nói chuyện được kha khá rồi, bèn tự đi xuống, còn cố tình lên tiếng nhắc nhở họ.

Trương Minh Hoàng nghe thấy vậy hiểu ngay ra rằng, ban nãy, Đường Vũ Kỳ đã cố ý cho ông ta cơ hội, thế nên lại càng yêu thương Đường Vũ Kỳ hơn, bèn cười nói: “Anh cháu định ở lại đây thêm mấy ngày, cháu có thể yên tâm được rồi, ra ngoài sân đi dạo đi, vui lắm đấy!”