Cô Vợ Của Ông Trùm Âu Mỹ

Chương 109



Sau cuộc hoan ái trong phòng anh và cô đã có mặt tại vườn của biệt thự. Cô đi lại nắm tay vài người bạn học cũ trước kia mà cô vẫn còn liên lạc. Đưa họ đi dạo khắp khu vực tổ chức lễ.

- " Lạc Y, dạo này cậu tiều tụy thế? Có vẻ cậu đã gầy đi rồi đấy". Lan Anh cất giọng nói, cô ấy là bạn học cấp 3 của cô.

- " Tớ lại thấy Lạc Y tuy bên ngoài gầy nhưng bên lại rất đầy đủ đấy. Tần thiếu gia chăm sóc cậu ấy cẩn thận như thế cơ mà". Một cô gái khác cấy giọng nói, cô ấy là Đường Mỹ Linh, cũng giống với 4 cô gái kia đều là những người thân thiết nhất với cô khi còn đi học.

Đường Mỹ Linh là thiên kim của Đường gia tính tình vô cùng đáng yêu. Cô ấy chưa bao giờ tỏ ra khinh thường người khác mà còn luôn giúp đỡ những người kém may mắn hơn mình.

- " Hai cậu mãi trêu Lạc Y hoài, xem kìa cậu ấy đỏ mặt rồi". Nhã Tuệ cất giọng nói.

Những người còn lại khi nghe vậy liền bật cười, cô cũng lắc đầu nhẹ. Rõ là mọi người đã lớn cả rồi nhưng mỗi khi gặp lại nhau thì tất cả bọn họ cứ như là con nít vậy. Vẫn vô tư, hồn nhiên và vẫn kể về cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra, mỗi buổi gặp mặt của họ chưa bao giờ thiếu những câu trêu chọc nhau. Trong những câu nói trêu chọc đó lại là cả một bầu trời tình cảm chân thành mà họ dành cho nhau.

- " Nhã Tuệ, Mỹ Linh, Lan Anh, Uyển Ny, Ngọc Mai các cậu chẳng thay đổi gì cả". Cô cất giọng nói rồi đưa tay ôm họ vào lòng.

Một bức tranh tình bạn thật đẹp của 6 cô gái xinh xắn. Tình bạn của phụ nữ thật kì diệu, dù họ có cãi nhau như thế nào, có hơn thua nhau ra sao thì họ vẫn  là những người bạn tốt của nhau.

- " Lạc Y, chúc mừng sinh nhật em". Lãnh Thiên thân diện một bộ complet đen mái tóc được vuốt keo trong khá đẹp trai nhưng Tiểu Ngạn của cô vẫn là nhất.

- " Cám ơn anh".  Cô nỡ nụ cười nhẹ nhàng đáp lại lời chúc mừng của anh ta.

Lúc này một người đàn ông có dáng người cao lớn đứng ngay phía sau cô. Một tay anh đưa qua vòng eo mãnh mai của cô kéo mạnh một cái khiến cả người cô ngã vào lòng ngực của anh.  Tuy hành động này rất đột ngột nhưng cô vẫn có thể nhận ra người đang ôm mình là ai.

- " Cám ơn Lãnh công tử đã tham dự buổi sinh nhật của vợ tôi". Anh lạnh lùng nhìn anh ta đôi môi chợt nhếch lên thành một nụ cười nguy hiểm.

Cô chỉ lắc đầu nhẹ với hành động ngang ngược này của anh, đôi tay trắng nõn nà của cô cũng vươn qua ôm chặt thắt lưng anh. Trên môi nỡ một nụ cười hạnh phúc.

- " Chúng ta vào nhập tiệc thôi". Thấy không khí có mùi thuốc súng khá nặng nên Lan Anh cất giọng nói. Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Lan Anh, rồi họ cùng nhau vào trong dự tiệc.

Khi ngồi vào bàn ăn cô không ngần ngại mà trực tiếp ngồi ngay trên đùi của anh, đôi mắt long lanh hình hạnh nhân của cô chớp nhẹ nhìn anh. Anh không hề có phản ứng gì mà còn thản nhiên đưa tay vuốt mái tóc dài của cô. 

- " Quân à, cậu có thể nể nang mọi người không? Chúng tôi không ăn cẩu lương ". Hạ Khải Phong nhìn hành động của anh mà cất giọng nói. Ngày nào cũng ăn cẩu lương khiến anh ta sắp suy sụp tinh thần rồi.

Cô cười cười rồi kéo khuôn mặt anh tuấn của anh lại gần mình và hôn vào môi anh một cái nhẹ. Sau đó lại dựa vào lòng ngực rắn chắc của anh. Khuôn mặt của cô lúc này chỉ toàn là màu hồng hạnh phúc nha.

Ngọc Mai lắc đầu nhìn họ rồi rời khỏi bàn ăn, cô nàng dạo bước trên lối đi vào vườn khi nãy Lạc Y đã đưa cô đi.  Những cảnh vật ở đây thật sự rất rất đẹp, nó cứ như một tòa lâu đài vậy.

Cô ngồi xuống cạnh hồ cá trong vườn nhìn những con cá trong hồ đang bơi bất giác cô lại nỡ một nụ cười. Lúc này một người đàn ông đi đến trên tay anh ta cầm một ly nước ép nho.

- " Ngọc Mai tiểu thư, bên ngoài mọi người đang rất vui tại sao cô lại trốn ra đây thế? Là muốn ngắm cá bơi sao?". Tuấn Thành nhìn thấy Ngọc Maidsang ngồi nhìn những con cá kia thì bất giác nỡ nụ cười đồng thời cất giọng trêu chọc.

- " Có lẽ vậy". Ngọc Mai  ngước mặt lên nhìn người đang nói chuyện với mình. Đập vào mắt của cô nàng đó là khuôn mặt anh tuấn của Tuấn Thành trái tim cô nàng bất giác lỡ một nhịp.

Vốn lúc đầu cô nàng nghĩ Tần Ngạn Quân và Hạ Khải Phong đã là người ưu tú nhất ở đây nhưng không ngờ thuộc hạ của họ cũng ưu tú như vậy. Tuấn Thành một người đàn ông lãnh đạm, khuôn mặt điển trai với vầng tráng rộng, chân mày rậm đôi mắt sắt bén như chim ưng, đôi môi mỏng có màu hồng nhạt.

- " Không biết tôi có thể mời tiểu thư một ly?". Tuấn Thành đưa ly nước ép trong tay mình cho Ngọc Mai.

Cô nàng mỉm cười rồi đưa tay nhận lấy ly nước ép và uống một ngụm nhẹ. Khuôn mặt cô nàng lúc này đã có chút phiếm hồng. Mặc dù trước đây đã có không ít người cũng dùng hành động này với cô nhưng cô nàng chưa từng có cảm giác ngại ngùng như thế này.

Tuấn Thành thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút ửng hồng của Ngọc Mai thì cười nhẹ rồi cúi người bế cô nàng theo kiểu công chúa rồi quay  về bữa tiệc.

- " Nè anh làm gì vậy?". Ngọc Mai bất ngờ bị anh bế như thế có chút ngại ngùng.

- " Chân cô bị thương rồi".  Tuấn Thành nói rồi tiếp tục bế cô sảy bước về nơi tổ chức tiệc. Lúc nảy Tuấn Thành có nhìn thấy sơ qua, đôi chân của Ngọc Mai đã bị phồng lên vì mang giày cao gót quá lâu.

- " Lần sao cấm cô mang giày cao gót". Tuấn Thành bất chợt nhíu mày rồi cất giọng lạnh lùng đe dọa cô gái nhỏ kia.

- " Tại sao chứ?". Ngọc Mai nhìn Tuấn Thành đôi môi đỏ chu chéo nói.

- " Vì tôi thích". Tuấn Thành vẫn thản nhiên nói trên khuôn mặt không chút biến sắc. Cứ như anh ta không hề nói gì vậy, khuôn mặt ngây thơ nhưng rõ ràng là có tội...