Câu hỏi của cô chợt làm cho Tuấn Thành và Minh Khiêm buông nhau ra. Trấn tỉnh lại nhìn cô.
- " Cô bị điên à?". Tuấn Thành cất giọng lạnh lùng nhìn cô
-" Tôi chỉ phát biểu những gì tôi nghỉ". Cô biểu môi cãi lại.
-" Tôi cho cô nói sao?". Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô hỏi.
-" Vậy ai cho anh nói chuyện?". Cô quay sang nhìn anh nhíu mày mày. Anh muốn ức hiếp cô à? Còn lâu nhé.
-" Nay to gan nhỉ? ". Anh cất giọng lạnh lùng hỏi.
Cô biểu môi nhìn anh. Cái lí luận gì vậy chứ? Nói chuyện cũng không cho cô nói. Anh là người hành tinh nào vậy?.
-" Ăn đi". Anh nhìn cô cất giọng trầm trầm.
Lúc này cô bất giác nhìn lại trên bàn ăn rồi giương đôi mắt long lanh nhìn anh. Sau đó đẩy đồ ăn của mình sang cho anh.
-" Không thích ăn? ". Thấy cô đẩy đồ ăn qua cho mình anh quay sang hỏi cô.
-" Không phải". Cô cắn môi nhìn anh. Không dám nói.
-" Vậy sao không ăn?". Anh khó hiểu nhìn cô.
- " Cô muốn lão đại đút cho cô ăn à?". Tuấn Thành không ngăn nổi bản thân tiếp tục lên tiếng chăm chọc cô.
-" Anh bị điên sao?". Cô quay sang nhìn anh ta
- " Nếu không phải cô có ý với lão đại đấy chứ?". Một giọng nói cất lên làm cho cô ngây người.
-"Lão đại tên điên nào vậy?". Thấy Bảo Lâm đi vào cô liền quay sang hỏi anh.
Khụ..... Khụ... Khụ...
Câu hỏi ngây ngô của cô làm cho "tứ thánh mặt lạnh" kia ho sặc sụa. Gì chứ? Cô đùa với họ sao? Cô không biết Bảo Lâm?
Tuy bọn họ có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không bằng ai kia( ý nói Bảo Lâm) mặt của Bảo Lâm giờ đen như đít nồi. Vốn định từ ngoài đi vào nghe Tuấn Thành chăm chọc cô làm anh ta cũng có ý định đó nhưng không ngờ nha... Cô thuộc hạ mới này của lão đại anh ta là đang giả ngu hay ngu thật đấy?
-" Bảo Lâm, tiến sĩ y khoa người của tôi". Anh lạnh lùng lên tiếng ánh mắt thích thú nhìn cô.
Còn phía Bảo Lâm khi nghe anh giới thiệu về thân phận của anh ta. Anh ta liền hất cằm nhìn cô, tỏ vẻ ta đây.
Cô biểu môi nhìn anh ta. Cái bản mặ t nhìn thôi đã thấy không ưa nổi rồi nghỉ làm sao có thể làm bác sĩ vậy nè?
-" Anh là người băng bó vết thương của tôi?". Cô nhìn anh ta hỏi.
Nghe cô hỏi vậy anh ta gật đầu trên môi nỡ một nụ cười đắc ý. Còn một cái mà anh ta không nói với cô rằng người may lại vết thương của cô đúng là anh ta nhưng người băng bó vết thương cho cô không phải anh ta mà là người đang thích thú nhìn cô lão đại của anh ta làm đấy ạ.
-" Không biết có bỏ quên dao hay kéo phẫu thuật lại không nhỉ?". Cô quay sang nhìn anh ta nói giọng điệu như rất ư là lo sợ nếu như để quên lại thì phải như nào đây?
-" Giỡn đủ chưa? Lo ăn đi". Thấy cô cứ thích cãi bướng với mấy tên kia anh khó chịu nói.
-" Anh ăn hết luôn đi". Vốn định nói với cô nhưng những lời nói đó chỉ dám nghỉ chứ không dám nói.
Anh nhìn cô sau đó gắp thức ăn vào bát của cô. Làm những người ở đó suýt nữa rớt cả hàm răng rồi.
-" Lão đại tôi không ăn được những thứ trên bàn". Cô cúi đầu lấy hai ngón tay trỏ chỉ chỉ vào nhau. Đây là thói quen vốn có của cô.
-" Why? ". Anh nhíu mày nhìn cô
-"I have an allergy( Tôi bị dị ứng)". Cô nhỏ giòn nói.
-" Người đâu dọn hết số thức ăn này và lảm món khác không măng không đậu". Anh lạnh lùng cất giọng khiến cho mấy tên kia sém sặc chết mất.
- " Tôi đang ăn mà lão đại". Tuấn Thành biểu môi nhìn anh. Trông anh ta lúc này rất đáng yêu a.
- " Tại cô cả đó. Gì mà khó nuôi vậy?". Anh ta tiếp tục quay sang nhì cô giọng nói chứa phần uất ức.
-" Anh nói tôi khó nuôi? Nhờ vậy hôm nay mấy người mới có thể ngồi đây chọc ghẹo tôi đấy. Đồ hám ăn". Cô tức giận nhìn bọn họ rồi lên tiếng. Một lần nữa cô làm cho đám mày râu kia phải cứng họng.
-"Ý cô mắng cả tôi?". Anh nhìn cô không nhanh không chậm cất tiếng. Cô nghe vậy vội im bặt. Anh nhìn cô đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ.
Một lúc sau thức ăn được mang lên đúng là nhiều đầu bếp làm thức ăn cũng nhanh thật ấy.
-" Ăn đi". Anh nhìn cô ra lệnh. Sau đó liền gắp thức ăn để vào bát cho cô. Chỉ một lúc sau bát của cô đầy cả thức ăn. Toàn là những món bổ dưỡng cho người như cô thôi.
-" Hì... Hì cám ơn lão đại". Cô cười cười rồi nhìn anh nói. Thấy cô có biểu hiện như vậy anh gật đầu hài lòng.
Cô vội lấy đũa gắp lấy gắp để ăn hết những món mà anh gắp cho cô. Tim cô bỗng có chứa một cổ cảm giác ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc. Nhưng ngay cả bản thân của cô cũng không hiểu rõ được là lí do vì sao.
Đang ăn bổng dưng bị mắc nghẹn cô vội với lấy cố nước cảm uống một hơi. Sau đó tiếp tục ăn số thức ăn kia.