Cô Vợ Của Ông Trùm Âu Mỹ

Chương 82



CÔ VỢ CỦA ÔNG TRÙM ÂU MỸ

#Chương_82

Khi ăn xong cô cùng anh lên phòng làm việc của anh. Cô ngồi nhìn vào bản hợp đồng của công ty ¥S với tập đoàn Cố Thị đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười máu tanh.

-" Xem sơ lược qua đi". Anh vuốt tóc cô ân cần nói.

Cô chỉ cười hì hì với anh rồi tập trung vào bản hợp đồng kia. Trong đầu cô chợt hiện lên rất nhiều câu hỏi dàng cho người mà mình đã gọi là cha suốt 18 năm trời. Phan Dĩ Minh có lẽ ông sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy tôi nhỉ? Tội lỗi mà ông gây đến lúc phải trả rồi.

- --------------------------------------------------------

Ngày hôm sau

Cô được anh đưa đến Cố Thị để bàn hợp đồng. Cô mặc trên người một bộ đồ công sở tóc búi cao nhìn có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều.

-" Tôi là Tổng Giám Đốc của công ty ¥S đến bàn họp đồng với chủ tịch Phan chúng tôi có hẹn trước phiền cô dẫn đường cho chúng tôi". Cô đi lại quầy tiếp tân nói.

- " Vâng ạ, mời các vị đi theo tôi". Cô nhân viên kia nói rồi đi trước, coi thấy vậy cũng đi theo sao cô gái kia.

Hạ Khải Phong nhếch mép thành nụ cười nguy hiểm nhìn cô. Điều gì khiến cho một cô gái như Cố Lạc Y lại trở nên mạnh mẽ và tự tin như vậy?

Chỉ vừa tối qua Cố Lạc Y vẫn là một người rất vui vẻ, hòa đồng. Nhưng chỉ sao một đêm mọi thứ lại thay đổi rồi, cô trở nên tự tin hơn và cũng có phần lạnh lùng hơn rất nhiều. Vì cô có chỗ dựa vững chắc hay là vì bản tính cô vốn mạnh mẽ?

*Cốc...Cốc...Cốc

- " Chủ tịch Phan có Tổng Giám đốc công ty ¥S muốn gặp ạ". Cô nhân viên kia vừa ra khỏi thang máy liền đi lại một căn phòng ở ngay đó mà gõ cửa nói vọng vào.

- " Mời họ vào". Một giọng nói cất lên, cô nhân viên nghe vậy liền mở cửa và làm động tác mời vào.

Cô gật đầu rồi cùng anh và Hạ Khải Phong vào trong. Phòng làm việc của Phan Dĩ Minh vẫn như mấy năm trước kia cả căn phòng dường như không có sự thay đổi nào cả. Chỉ là Mĩ phẩm do Cố Thị sản xuất lại xuất hiện nhiều sự cố ảnh hưởng lớn đến người tiêu dùng. Tất cả cũng vì sự tham lam của họ nên đã khiến Cố Thị từ một công ty hùng mạnh và lớn nhất nhì Trung Quốc trở nên như bây giờ.

-" Chào chủ tịch Phan". Cô thấy ông ta ngồi trên ghế sofa cùng vài người ngồi đó liền cất giọng nói.

Ông ta nghe cô nói liền ngước đầu lên nhìn cô, vừa thấy cô chân mày ông ta chợt nhíu lại ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn.

- " Chào cô, mời ngồi". Giữ lại được thái độ bình tĩnh của mình ông ta liền cất giọng nhìn cô nói.

-" Các vị này là?". Cô ngồi xuống ghế và nhìn hai người đàn ông ngồi gần ông ta mà cất giọng hỏi.

- " Vị này là Giám đốc bộ phận marketing và phó giám đốc bộ phận marketing của chúng tôi". Phan Dĩ Minh cất giọng nói đồng thời chỉ tay về phía của hai người kia, người bên phải là Giám đốc bộ phận marketing và người bên trái là phó giám đốc bộ phận marketing.

Cô chỉ gật đầu rồi ngồi nghe ông ta bàn về hợp đồng kia. Có vẻ như ông ta vẫn còn phong độ như trước kia nhỉ? Chỉ là có thêm vài nếp nhăn trên khuôn mặt kia.

- " Các vị nghĩ sao về việc hợp tác của chúng ta?". Người có chức vụ là Giám Đốc bộ phận marketing cất giọng nhìn cô nói.

-" Chúng tôi cần thêm thời gian để thảo luận việc này. Tôi sẽ cho người báo với quý công ty các vị sau". Cô gật đầu nhìn ông ta rồi nói.

Nghe cô nói vậy hai người giám đốc và phó giám đốc kia gật đầu rồi xin phép về phòng làm việc.

Trong phòng hiện giờ chỉ còn lại 4 người đó là Phan Dĩ Minh, cô, anh và Hạ Khải Phong. Ông ta chăm chú nhìn cô đôi mắt rưng rưng. Đi lại ôm chặt cô vào lòng.

- " Lạc Y con trở về rồi". Ông ta cất giọng ngọt ngào nói với cô.

Lúc này từ cửa đi vào là Đường Ngọc An và mẹ cô ta Đường Ngọc Tuệ. Nhìn thấy cô hai mẹ con họ không quá ngạc nhiên chỉ đi lại cạnh Phan Dĩ Minh.

- " Lạc Y cuối cùng em cũng về rồi. Mọi người rất lo cho em nhưng giờ em về đây rồi chị thật sự rất vui mừng". Đường Ngọc An nhìn cô nói

Cô đẩy Phan Dĩ Minh ra rồi nhếch mép nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh thường. 3 năm rồi mà tài diễn xuất của họ chẳng thay đổi gì cả. Cả nhà ba người bọn họ nên đi làm diễn viên là vừa.

-" Để tôi xem chị vui được bao lâu". Cô cất giọng chanh chua đáp trả lại cô ta. Bàn tay vô thức xoa nhẹ bụng mình.

- " Lạc Y, con bỏ đi suốt bao năm trời cha con rất nhớ con. Ơ kìa sao con lại làm ra việc như vậy? Con ăn chơi cũng nên biết chừa đường cớ sao lại có thêm của nợ vậy?". Đường Ngọc Tuệ nghe cô nói vậy cảm thấy tức giận trong lòng, nhưng rồi nhìn thấy hành động xoa bụng của cô liền cất giọng nói.

Cô thầm nhìn bà ta mà khinh người trong lòng, rõ ràng là một con cáo già mà lại thích giả làm nai tơ.

-" Người của tôi không đến lượt bà quản". Anh cất giọng nói, câu nói đầy bá đạo của anh khiến cho Đường Ngọc Tuệ chợt im lặng. Cả căn phòng chợt rơi vào im ăng tưởng chừng có thể nghe được tiếng của một cây kim rơi xuống sàn nhà.

Nhiệt độ trong phòng vốn rất bình thường nhưng chỉ vì câu nói của anh mà trở nên lạnh lẽo hơn.