Trong phòng là cô đang được truyền dịch. Khuôn mặt cô cũng dần đỡ hơn khi nảy.
Ai sảy bước nhanh về phía cô, bất chợt cô bác sĩ ngã vào người anh. Theo quán tính anh đưa tay đỡ cô ta rồi dừng lại nhìn cô.
- " Tần Chủ Tịch, tôi có chuyện muốn bàn riêng với ngài về tiểu thư". Được anh đỡ cô bác sĩ trẻ kia có phần lúng túng, khuôn mặt có chút ửng hồng.
Cô nhìn theo bóng lưng anh cười nhẹ rồi nằm xuống lấy chăn chùm kín người lại. Trong chăn nước mắt cô lại rơi lần nữa. Là do cô nghĩ nhiều sao? Trước đến nay anh chưa từng để người phụ nữ nào dựa vào người mình nhưng hôm nay lại đỡ cô bác sĩ kia.
Ừ thì phụ nữ mang thai vốn rất nhạy cảm, lại rất dễ rơi nước mắt. Có lẽ việc anh đỡ người phụ nữ khác chỉ là thể hiện sự quan tâm bình thường mà thôi. Nhưng sao đối với cô anh lại khó chịu đến thế?
Hạ Khải Phong nhìn thấy biểu hiện của cô như thế chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Có lẽ cô đang hiểu lầm anh rồi, nhưng cả Hạ Khải Phong cũng chẳng biết giải thích cho cô như thế nào nữa.
Một lúc sau anh vào phòng nhìn chằm chằm vào cô đang nằm chùm chăn kín người trên giường. Đôi mắt sắt bén nhìn vào cô, trong đôi mắt nâu đỏ kia không hề che dấu đi sự tức giận của anh ngược lại càng khiến cho anh thêm phần đáng sợ.
-" Các người ra ngoài". Anh liếc mắt qua đám người Hạ Khải Phong nói bằng chất giọng vô cùng lạnh lùng.
Họ nghe thế liền đi nhanh ra ngoài lòng họ thầm cậu nguyện cho cô gái đang nằm trong phòng kia. Lần này anh thật sự đã tức giận rồi họ lúc này chỉ cầu mong cho cô qua khỏi nạn hôm nay mà thôi.
Trong phòng anh
Thấy cô nằm trên chùm chăn kín mít trên giường, anh đi lại lật tung tấm chăn của cô ra. Cô bất ngờ bị anh lấy đi tấm chăn khuôn mặt bỗng chốc biến sắc trở nên trắng bệch.
-" Em làm sao?". Vốn đang rất tức giận nhưng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô lòng anh chợt dịu lại đôi chút có lẽ vì anh không nỡ nặng lời với cô.
-" Em không biết". Cô nhìn anh ánh mắt lo lắng, anh hỏi thế là hỏi gì chứ?
-" Không sao nữa rồi, có anh đây". Anh kéo cô ngồi dậy và ôm chặt cô vào lòng mình.
Nhận thấy vòng tay anh ôm mình cô cũng ôm chặt thắt lưng anh nước mắt lại tiếp tục rơi.
-" Đừng khóc, em làm sao thế?". Cảm nhận được người con gái trong lòng mình khóc anh liền cuối xuống nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô.
-" Có phải anh không còn tình cảm với em nữa không?". Cô nhìn anh ánh mắt trong veo đến lạ.
-" Ngốc". Nghe cô nói thế anh dùng tay gõ nhẹ lên trán cô. Xong rồi nhanh chóng cuối xuống hôn đôi môi đỏ của cô.
-" Nhưng anh....". Cô nhìn anh nói như muốn nhắc lại những chuyện đã xảy ra.
-" Không có gì đừng nghĩ nhiều". Anh nói rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Thấy anh có ý đi nên cô đã nắm cánh tay anh lại khiến cho một miếng gạc băng bị sức.
Như thể chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cô vẫn trơ mắt nhìn miếng băng gạc trên tay anh rơi xuống.
-" Anh bị sao thế? Tiểu Ngạn?". Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi. Trên tay của anh có cả một vết thương rất dài, miệng vết thương còn chưa được may lại.
-" Anh không sao". Anh thở dài rồi xoa đầu cô nói, lời nói của anh không có phần thuyết phục gì đối với cô bây giờ.
-" Để em băng vết thương lại cho anh". Cô nhìn anh dịu dàng nói. Không để anh phản ứng cô đã vội lấy hộp y tế trên bàn rồi kéo anh ngồi xuống.
Tuy nhiên sức lực của cô không thể nào kéo nổi một người như anh rồi, nhưng anh vẫn ngồi xuống cho cô băng bó vết thương của mình lại. Bởi vì anh biết nếu không cho cô băng bó lại thì cô sẽ khóc nữa đấy.
-" Bảo bối, không sao cả không đau". Anh nhìn cô nhếch môi nói. Cô gật đầu rồi tiếp tục băng bó vết thương cho anh.
Lúc này cô mới nhận ra những hành động kì lạ của anh hôm nay. Vì anh không muốn cô lo lắng cho vết thương của mình nên anh mới làm thế. Nhưng mọi việc cũng không thể giấu cô lâu hơn được cũng vì việc cô bị động thai.
-" Sau này em chỉ được ở cạnh anh dù là ở bất kỳ nơi đâu đi nữa có nghe không?". Anh nhìn cô đang chăm chú băng bó vết thương cho mình nói.
-" Tại sao?". Nghe anh nói cô có phần thắc mắc nghiêng đầu nhìn anh hỏi lại.
-" Việc của Phan Dĩ Minh anh giải quyết xong rồi". Nói rồi anh xoa nhẹ đầu cô. Anh đã rút vốn đầu tư lại toàn bộ chứng cứ ông ta tham nhũng cũng bị anh đưa cho sở cảnh sát ở Thượng Hải này.
Gia đình của Phan Dĩ Minh chỉ trong một ngày mà bị anh vạch trần tất cả các chứng cứ khiến họ một phen kinh ngạc lẫn lo sợ.
-" Mai em muốn gặp bọn họ lần nữa". Cô nhìn anh nói, việc anh giải quyết xong đám người của Phan Dĩ Minh cô cũng không quá ngạc nhiên cô cũng đã biết rõ con người của anh.
-" Để xem đã". Anh nói rồi nhếch môi nhìn cô. Cô nhìn anh cười rồi ôm cổ anh hôn môi anh. Nụ hôn vốn nhẹ nhàng ở lúc đầu, anh nhanh chóng đổi thành thế chủ động chiếc lưỡi lạnh buốt của anh tìm chiếc lưỡi đinh hương của cô mà đùa nghịch.
- " Nghĩ ngơi đi". Khi kết thúc nụ hôn kia anh kề tai cô nói nhỏ và quay người đi vào phòng tắm.
Lúc này lòng cô chợt hiện lên một nỗi bất an. Cứ như cô sẽ mất anh vậy, cảm giác này vô cùng đáng sợ đối với cô.