Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 405



Chương 405

Sao Giang Ninh Phiến không nói gì với anh.

Sợ anh lo lắng?

“Xem dàng vẻ đảo điên này của con xem!” Hạng Văn Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con cần một người phụ nữ mà thôi, ba trói cô ta dâng đến giường con!”

Chuyện có bao lớn, đáng để anh trả giá bằng mạng sống sao.

Hạng Văn Thanh vô cùng tức giận.

“Con sẽ không chạm mạnh vào cô ấy.” Hạng Chí Viễn nói, vô cùng u mê, trên gương mặt quyến rũ không có chút hối hận: “Ba cũng không thể động đến cô ấy!”

Không ai có thể động đến Tiêm Tiêm của anh.

“Hồ đồ ngu xuẩn!”

Hạng Văn Thanh tức đến nỗi ngũ quan vặn vẹo: “Sớm biết thế này, ban đầu ba không nên để con về nước tìm người!”

Tìm người tìm đến giờ dâng luôn cái mạng!

“…”

Hạng Chí Viễn ngồi xuống, chuyển động đôi tay bị còng, nâng mắt nhìn về phía Hạng Văn Thanh ở đối diện, nói từng câu từng chữ: “Ba nuôi, ba đừng quản con.”

“Ba là ba con, ba không quản con thì ai quản!” Hạng Văn Thanh xông lên lớn tiếng mắng mỏ: “Ba bồi dưỡng con bao nhiêu năm! Ba đợi con kế thừa tất cả của ba, bây giờ con vì một người phụ nữ mà chẳng cần mạng! Con có xứng đáng với ba không?”

“Ông Hạng, anh Hạng, bây giờ không phải là lúc để cãi nhau…”

Luật sư đứng ở giữa nhìn trái nhìn phải với vẻ mặt bất đắc dĩ.

“…”

Nghe vậy, Hạng Chí Viễn cụp mắt xuống.

Đúng là Hạng Chí Viễn mắc nợ Hạng Văn Thanh.

Lúc trước nếu không phải nhờ Hạng Văn Thanh thì một cậu chủ nhỏ mười hai tuổi sống an nhàn sung sướng năm nào như anh, đừng nói là báo thù, ngay cả sống sót thế nào cũng là vấn đề.

Là Hạng Văn Thanh báo thù cho anh, lại bồi dưỡng anh, cho anh tất cả mọi thứ.

Không có Hạng Văn Thanh thì không có Hạng Chí Viễn anh.

Đồng hồ báo thức trên tường tích tích tắc tắc điểm thời gian.

Cơn tức của Hạng Văn Thanh dần dần hạ xuống. Ông ta ngồi xuống trước bàn hội nghị rồi mạnh mẽ nói: “Lần này cho dù có phải hao hết tâm huyết nửa đời, ba cũng phải mang con ra bằng được! Đừng có nghĩ đến việc chết!”

“…”

Hạng Chí Viễn mím môi, nâng mắt nhìn về phía Hạng Văn Thanh: “Ba nuôi, ba không cần phải làm vậy.”

Lòng anh đã quyết rồi.

“Ba là ba con, trả giá vì con mình thì có thế nào cũng không đắt!” Hạng Văn Thanh nói.

Hồi đó, ông ta nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ giống như Hạng Chí Viễn. Ba mẹ đều chết hết, tuổi không lớn, trong lòng còn mang sự hận thù cực lớn. Đứa trẻ như vậy mới có thể đi lâu dài trên con đường này.