“Cô là Giang Ninh Phiến?” Người nước ngoài bên cạnh dùng ánh mắt thâm sâu khó lường đánh giá cô, nói chen vào.
Giang Ninh Phiến mới phát hiện mình đang lơ là một người nước ngoài, nhàn nhạt gật đầu: “Hi, tôi là Giang Ninh Phiến, lên xe nói đi.
”
Người nước ngoài tầm ba mươi lăm tuổi.
“Đây là Derrick, bác sĩ chữa trị chính của tôi ở Mỹ, anh ta cùng tôi về đây.
”
An Vũ Dương giới thiệu.
“Tên tiếng trung của tôi là Đới Thanh Lâm.
”
Đới Thanh Lâm dùng tiếng trung cứng nhắc nói, nói xong dùng ánh mắt ma quỷ khó phân quét nhìn Giang Ninh Phiến từ trên xuống dưới.
Giang Ninh Phiến cảm giác như mình sắp bị anh ta quét thành mã QR luôn.
“Trên người tôi có chỗ nào không đúng sao?”
Giang Ninh Phiến hơi khó chịu hỏi.
Bác sĩ này sẽ không có mắt xuyên thấu để thấy một phụ nữ mang thai là cô có chỗ nào bất thường chứ?
“Không có không có, tôi chỉ là vẫn luôn tò mò về cô Giang.
” Đới Thanh Lâm vội vàng lắc tay nói: “Cô Giang, cô là phụ nữ mang thai đẹp nhất mà tôi gặp.
”
Đới Thanh Lâm nói xong rồi nhéo cánh tay của An Vũ Dương.
An Vũ Dương cau mày.
“…”
Giang Ninh Phiến kỳ lạ nhìn bọn họ, hai người đàn ông này đang làm gì vậy?
Giang Ninh Phiến đưa họ lên xe, An Vũ Dương ngồi ở ghế phụ, Đới Thanh Lâm ngồi phía sau.
Giang Ninh Phiến nhìn qua gương chiếu hậu thấy Đới Thanh Lâm vẫn nhìn cô suốt.
Nhìn đến mức cô nổi da gà.
Không khí im lặng trong xe rất gượng gạo.
Giang Ninh Phiến đột nhiên cảm thấy có phải mình đến sai rồi.
“Tại sao không gỡ băng gạc ở Mỹ? Bên đó thiết bị hiện đại hơn mà, còn có thể tiếp tục hồi phục.
” Giang Ninh Phiến vừa lái xe vừa tìm chủ đề.
Đới Thanh Lâm nghe hiểu câu này của cô, hai tay trèo lên phía trước, thò đầu chen vào: “Không phải tôi không gỡ, là An không chịu gỡ, cô biết không, cậu ta nói…”
“Nói rồi không còn bạn bè nữa.
”
Giọng của An Vũ Dương lạnh băng, không chút dịu dàng, giơ tay ấn lên băng gạc trên mắt.
“…”
Đới Thanh Lâm nghe vậy thì chỉ đành hậm hực quay về, nhỏ tiếng lầm bầm: “Tên nhát gan tự ti.
”
Giang Ninh Phiến không nghe rõ: “Cái gì?”
“Thời gian này cô ổn không?”
An Vũ Dương ngồi bên cạnh cô, hỏi dịu dàng như nước, chuyển chủ đề rất tự nhiên.