Đới Thanh Lâm đột nhiên nhớ lại hồi còn ở Mỹ, trước khi phẫu thuật, anh ta bảo An Vũ Dương đi cầu nguyện trước mặt thượng đế, vì xác suất thành công chưa đến 8%.
Đây là một cuộc phẫu thuật cần kỳ tích.
An Vũ Dương cần thượng đế chiếu cố.
An Vũ Dương nói anh ta không cần, anh ta không tin thượng đế, anh ta chỉ nói: “Đới Thanh Lâm, nếu như phẫu thuật thất bại, đừng nói với ai mắt của tôi không còn cơ hội chữa trị nữa.
”
Lúc đó Đới Thanh Lâm không hiểu, có gì mà không thể nói với người khác…
Đến sau này, trong bệnh viện, anh ta dần dần nghe được An Vũ Dương nhắc đến Giang Ninh Phiến, anh ta mới hiểu ra tất cả.
Đến sau này, trong bệnh viện, anh ta dần dần nghe được An Vũ Dương nhắc đến Giang Ninh Phiến, anh ta mới hiểu ra tất cả.
Sau đó, Đới Thanh Lâm muốn gỡ băng gạc cho An Vũ Dương.
Nhưng An Vũ Dương tính cách ôn hòa trước giờ lại cố chấp muốn về nước gỡ…
Việc này khiến cho cả đội chữa trị đều sửng sốt.
Anh ta nhớ, An Vũ Dương ngồi bên cửa sổ sưởi nắng Mỹ, giọng ôn hòa, An Vũ Dương nói:
“Tôi mù bẩm sinh, không có bất cứ tưởng tượng nào với thế giới này, lần đầu nhìn thấy Giang Ninh Phiến chính là toàn bộ thế giới của tôi.
”
Đới Thanh Lâm vô tình bị lời nói này của An Vũ Dương làm ngạc nhiên, mới đồng ý theo An Vũ Dương về nước.
Đới Thanh Lâm bừng tỉnh lại, nhìn An Vũ Dương cố chấp trước mặt, đảo mắt cố ý nói: “An, tuy phẫu thuật được coi là thành công nhưng chưa gỡ băng gạc, mọi thứ đều không được tính, cậu hy vọng nghe thấy tiếng thở dài thất vọng của cô Giang sao?”
An Vũ Dương nghe vậy thì hơi do dự.
Anh ta có thể cảm nhận được, Giang Ninh Phiến rất lo lắng cho phẫu thuật lần này của anh ta.
Đối với anh ta, phẫu thuật thất bại cũng không sao, anh ta đã quen với bóng tối nhưng cô sẽ thất vọng.
Im lặng vài giây sau.
An Vũ Dương quyết định: “Anh gỡ đi.
”
“Vậy là đúng rồi.
”
Đới Thanh Lâm lập tức gỡ từng lớp băng gạc xuống, cẩn thận dùng nhíp gỡ hai miếng băng gạc ra, ánh mắt căng thẳng nhưng chuyên nghiệp.
Anh ta dùng nước thuốc bôi lên mí mắt của An Vũ Dương.
Mi của An Vũ Dương khẽ run.
Đới Thanh Lâm căng thẳng hít sâu: “An, mở mắt cậu ra đi.
”
So với sự căng thẳng của Đới Thanh Lâm, An Vũ Dương lại bình tĩnh hơn nhiều.
Anh ta cúi đầu, chậm rãi mở mắt ra, vào thời khắc này, lòng chợt thấp thỏm.
Đới Thanh Lâm căng thẳng chờ đợi.
Rất lâu sau, An Vũ Dương mới dần dần mở mắt ra, trước mắt vẫn không có gì như cũ, anh ta ngồi đó, mất đi mọi biểu cảm.
Thất bại rồi.