Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 516



Chương 516

Nhưng tiếp đó Giang Ninh Phiến nhanh chóng tháo chiếc chuông gió xuống, xoay người hỏi nhân viên bán hàng: “Xin hỏi có bán vật này không?”

“Thật ngại quá, đây chỉ là quà tặng kèm khi mua giường cho trẻ sơ sinh, không bán lẻ.”

“Vậy tôi mua chiếc giường cho trẻ sơ sinh này.”

Giang Ninh Phiến đáp ứng mong muốn của em bé, vừa nói cô vừa đặt chiếc chuông trở lại giường.

Vừa treo nó về, cô lại nghe thấy tiếng chuông gió “Đinh đoong” vang lên, tiếng chuông mang theo âm thanh khá đặc biệt, rất vui tai, đến nhân viên bán hàng cũng không kìm được mà quay người lại nhìn xem âm thanh phát ra từ đâu.

Bụng Giang Ninh Phiến lại bị đạp lần nữa.

Mặt cô hơi nghệt ra, cô xoay người hơi khó khăn. Bên cạnh quầy đồ dùng cho trẻ sơ sinh là một quầy túi xách nổi tiếng, ánh đèn sáng chưng chiếu xuống những chiếc túi có giá trị không nhỏ.

Một đôi tình nhân với dáng người cao gầy bước vào trong.

Người con gái khoác tay người đàn ông, tiếng cười giòn giã, tiếng chuông bên hông lanh lảnh vang lên, chùm tua rua màu tím đong đưa theo chiếc chuông, chiếc chuông màu vàng có khắc một chữ “Tiêm” nhỏ…

Bọn họ quay lưng về phía cô, Giang Ninh Phiến không nhìn được khuôn mặt của bọn họ, chỉ thấy bóng lưng to lớn của người đàn ông.

Anh mặc cho cô gái bám lấy mình, một cánh tay anh buông xuôi xuống, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn màu đen, chiếc nhẫn được làm thành hình của đầu con hồ ly, chiếu ra tia sáng mạnh mẽ và khí phách.

Hạng Chí Viễn.

Giang Ninh Phiến thẫn thờ nhìn bóng lưng của bọn họ, tựa như bị một con dao sắc bén đâm xuyên qua, cô không kịp tránh.

Anh trở về rồi.

Ba tháng, trước giờ Giang Ninh Phiến chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Hạng Chí Viễn trong tình cảnh như thế này.

Cùng một trung tâm thương mại, cô ở quầy bán đồ cho trẻ sơ sinh để chọn giường sơ sinh cho em bé của họ, còn anh ở một quầy khác mua túi xách cùng một người phụ nữ khác.

Cô không có tư cách đau lòng.

Cô chỉ có thể ngây ra nhìn, nhìn cô gái lạ lẫm đó chỉ vào từng chiếc túi xách, sau đó nũng nịu dựa vào người Hạng Chí Viễn, giọng nói như tiếng suối chảy: “Anh trai câm điếc, đến ba em cũng chưa từng đi dạo phố quá hai tiếng với em, anh đối xử với em thật tốt.”

Anh trai câm điếc.

Đây chính là “Tiêm Tiêm” mà Hạng Văn Thanh định đoạt sẵn cho Hạng Chí Viễn.

Không có tổn thương.

Chỉ có hạnh phúc.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy khung cảnh này, không ngờ cô có thể tận mắt nhìn thấy khung cảnh này.

“Còn muốn đi dạo chỗ nào?” Hạng Chí Viễn lấy thẻ ra đặt lên tủ quầy, đưa mắt nhìn chăm chú gương mặt của Hạ Tiêm Tiêm, không thấy thứ gì khác trong đôi mắt ấy.

“Còn chịu đi dạo với em sao?” Hạ Tiêm Tiêm vừa bất ngờ vừa cảm động, cô ấy nhón chân lên vòng tay qua cổ thơm anh một cái: “Xứng đáng được thưởng.”