Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 21: Bắt Quả Tang





Tối hôm đó, Uyển Đình bước ra khỏi nhà tắm, giọt nước rơi tí tách xuống đất, chiếc áo cổ rộng khiến cho xương quai xanh của cô hiện rõ.

Cô lấy khăn lau đầu rồi bỗng chốc khựng người lại, nhíu mày khi thấy cửa phòng mở hé.

Cô nhìn ra ngoài nhưng không có ai, chỉ là dãy hành lang tối thui khiến người khác lạnh gáy.
Uyển Đình đóng cửa lại rồi khóa chốt, tự nghĩ chắc do mình đóng cửa không chặt.

Rồi cô nhìn lên tệp tài liệu trên bàn, cô mau chóng đi lại cất nó vào túi xách.

Bỗng chốc cô cảm thấy trong người kì lạ quá thể, nhưng cũng cho là mình mệt nên mới như thế thôi.
Cô nằm trên giường, lúc này đám bạn của cô gọi video, cô nhấn nút nghe.

Đúng như những gì cô dự đoán, cả bọn đang quẩy banh nóc ở quán bar Midnight.

Bên trong màn hình là những tiếng nhạc ồn ào và ánh đèn đầy đủ màu sắc chiếu rọi.

Lan Chu mỉm cười khoái chí nhìn cô.
-Đình Đình, tới bao giờ cậu mới chịu đi bar cùng tụi tớ thế? Đừng làm gái ngoan nữa, hư hỏng lên xem nào.
Trần Uyển Đình cứ như một đứa con nít, cô ngồi bó chân nhìn đám bạn của mình mà cười nhạt.
-Tớ không thích đến mấy chỗ đó.
Cô nói với giọng ỉu xìu.


Nói thẳng ra là cô sợ đến chỗ đó.

Có lần cô nghe theo lời dụ dỗ của Lan Chu mà đến bar, lúc ấy cô chỉ mới 16 tuổi.

Suýt thì bị đám người xấu dẫn đi, may mắn là anh trai cô đến kịp lúc chứ nếu không bây giờ có khi cô đã bị bán đi sang biên giới rồi.
Từ đó trở đi đâm ra cô bị ám ảnh những nơi ồn ào náo nhiệt như quán bar.

Cô luôn tránh xa hết mức có thể.

Bởi thế nên bạn của cô luôn gán cho cô biệt danh “gái ngoan”, vì tới rượu cô còn chưa dám uống, chỉ nếm thôi thì vị đắng của nó đã khiến cô sởn gai ốc.
-Đình Đình, tôi thấy có nhiều trai đẹp đấy, cậu không tới thì uổng phí lắm.
Gia Kỳ với bộ quần áo quyến rũ hết cỡ nói với cô rồi nó quay điện thoại một vòng cho cô xem khung cảnh ở đó náo nhiệt thế nào.

Tư Niên giành lấy điện thoại nói với cô.
-Uyển Đình, cậu không cần nghe theo Kỳ Kỳ đâu, tới đây chơi thôi thì bọn tớ cũng mừng lắm rồi, vậy nên mau tới đi!
-Đã bảo không đi được mà.
Uyển Đình nhíu mày tỏ vẻ giận dỗi.
Đám bạn của cô lúc này đang vui vẻ trêu ghẹo cô, Lan Chu cười lớn rồi cầm lấy ly rượu uống một ngụm.

Nó ngửa mặt lên để nốc rượu vào miệng.

Bỗng dưng nụ cười chợt tắt khi thấy trên lầu có một gương mặt quen thuộc.
Lan Chu lập tức lấy tay khều Tư Niên và Gia Kỳ đang trò chuyện với Uyển Đình trong điện thoại.

Nó nhíu mày chỉ tay lên trên mà nói với Gia Kỳ và Tư Niên.
-Hai cậu có thấy người đàn ông đó rất quen thuộc không?
-Hở, ai, anh nào, người đàn ông nào? Có đẹp trai không?
Gia Kỳ nhíu mày nhìn xung quanh chỉ mong nhìn thấy được anh nào đẹp trai hợp gu cô, nhưng không thấy.

Tư Niên vốn dĩ đã bị cận nên mau chóng lôi cặp kính trong túi ra rồi đeo vào nhìn theo cánh tay của Lan Chu.
-Ở trên đây này, không có bên đó đâu.
Lan Chu nhíu mày nắm đầu Gia Kỳ nhìn theo phía nó chỉ.

Mắt Gia Kỳ đang dúm dó thì bỗng mở to hết cỡ.

Tư Niên cũng nhìn thấy thứ gì đó mà sốc đến nỗi không ngậm được miệng.
-Tên đó có phải chồng của Đình Đình không?
Tư Niên hỏi nhỏ.

Gia Kỳ từ bất ngờ chuyển sang tức giận.

Nó vén tay áo lên nghiến chặt răng tính lên cho tên đàn ông thối tha đó một trận nhưng bị Tư Niên cùng Lan Chu cản lại.
-Có nên nói cho Uyển Đình biết không?
Lan Chủ hỏi, Gia Kỳ nhíu mày nhìn Tư Niên, cả ba trở nên lúng túng và khó xử.
-Tớ nghĩ cậu ấy có quyền biết được chồng mình ở bên ngoài đang làm những gì.


Tớ biết ngay là đã có vấn đề từ lúc chúng ta thấy trên cổ Đình Đình có những vết bầm tím, vậy mà lúc đó tớ lại lơ là, mẹ kiếp!
Gia Kỳ nói, cả người như đang có lửa bùng lên, nóng đến độ muốn xiên chết Vũ Phong đang ôm ấp người tình của anh ta trên kia.
Tư Niên nhìn vào màn hình điện thoại, Uyển Đình vẫn đang giữ máy, cô vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra mà ngồi đọc sách.

Tư Niên không dám làm nên dí máy cho Lan Chu, Lan Chu lại đưa máy cho Gia Kỳ, Gia Kỳ cũng không dám mà nhìn Tư Niên.
Cuối cùng, Tư Niên là người lên tiếng.
-Đình Đình.
-Có chuyện gì thế, tớ nghe thấy các cậu bàn tán nãy giờ.
Uyển Đình ngây thơ tròn mắt nhìn vào điện thoại.

Tư Niên cắn môi nói.
-Cậu đừng sốc hay bất ngờ nhé.
Nói xong nó đưa camera điện thoại về phía trên lầu.

Mặc Vũ Phong đang ở đó, ngồi uống rượu chơi bời cùng Minh Hoàng và một số người nào đó không rõ mặt, bên cạnh Vũ Phong đương nhiên là Cẩn Mai.

Cô ta cười vui vẻ mà ôm hôn Vũ Phong một cách thân mật.
Được một lúc Tư Niên lại nhìn vào màn hình điện thoại, nó chĩa camera vào mặt ba đứa, cả bọn nhìn cô mà thấy xót thay cho cô.
Uyển Đình ngơ người, cô đặt điện thoại xuống giường không dám xem nữa.

Chẳng mấy chốc cô cúi gằm mặt xuống, may mắn là hôm nay người báo cho cô tin này là đám bạn chứ không phải chị Hi Văn, nếu là Hi Văn thì có chuyện lớn xảy ra rồi, cực kì lớn.
Cô thở một hơi lấy lại tinh thần, cô còn nhìn hai người họ làʍ ŧìиɦ với nhau, đã quen với cái cảnh này, nhưng lòng lại không bao giờ hết nhói đau, đúng thật là kì lạ.
Nở một nụ cười thật tươi cô quay lại màn hình.

Đám bạn vẫn ở đó, tụi nó nữa buồn nửa tức giận thay cô.

Lan Chu hùng hổ nói.
-Nếu cậu cần thì để tụi tớ lên xử đẹp nhé! Tớ sẽ làm cho con đàn bà đó khỏi sinh đẻ được luôn.
-Cậu tính làm sao đây Đình Đình, đừng nói là cậu ngó lơ nhé.
Tư Niên nhíu mày lo lắng.

Gia Kỳ gằn giọng hỏi cô.
-Này, đừng nói cậu biết trước chuyện này sẽ xảy ra rồi nha.
Uyển Đình vẫn im lặng không nói gì, cô vẫn cười, nhưng là nụ cười thấm đẫm nước mắt.
-Khốn khiếp!
Lan Chu cùng với Gia Kỳ đồng thanh lớn tiếng khiến cho những người xung quanh chú ý, nhưng vì nhạc quá sôi động nên bọn họ mau chóng bung xõa trở lại.

Chỉ có mỗi khu riêng biệt của ba người họ thì im lặng căng thẳng.
-Các cậu mặc kệ họ đi.

Đừng làm gì cả.
Uyển Đình nhỏ nhẹ nói xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.


Gia Kỳ vốn nóng tính, nay lại thêm chuyện này khiến nó gần như bùng nổ.
-Cậu nói vậy là sao, chẳng lẽ bọn tớ để cho cậu chịu ấm ức như thế? Tớ đã gặp bao nhiêu người đàn ông, nhưng tên này là tên rác rưởi nhất tớ từng thấy.
-Khi xưa chúng tớ từng gặp hắn, nhưng vạn lần không ngờ tới hắn là loại người như vậy.
Trịnh Tư Niên thì nhỏ nhẹ hơn nhưng không kém phần trách móc.

Uyển Đình nhíu mày van xin.
-Các cậu đừng nhắc đến chuyện này thì hơn, cũng đừng nói chuyện này với gia đình tớ.
-Cậu giấu cha mẹ chuyện này luôn sao?
Lan Chu tròn mắt.

Uyển Đình thở dài một hơi rồi nói.
-Mọi chuyện để hôm sau nói, bây giờ tớ mệt rồi.
Nói xong cô cúp máy rồi vứt điện thoại sang một bên.

Đám bạn của cô vẫn chưa nghe được câu trả lời thích đáng thì đã bị cúp máy nên tức không chịu được.
Cả bọn nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu ý.

Tự động từng người rời khỏi vị trí của mình hành động một cách lặng lẽ.

Chẳng mấy chốc, quán bar bắt đầu trở nên náo loạn.
Bên phía Uyển Đình, cô cứ liên tục thở dài, thở dài và thở dài.

Cô không biết làm gì hơn, cô cũng không thể khóc vì ngày mai có cuộc họp quan trọng nên mắt không thể bị sưng được.
Không biết từ lúc nào mà cô đã đi ra khỏi phòng như người mất hồn.

Bước xuống nhà bếp mở tủ lạnh ra, những lon bia, cô nghe nói khi buồn thì uống đồ có cồn sẽ giúp ta đỡ buồn hơn.

Cô không biết nó có thật không, thôi thì hôm nay cô tự mình kiểm chứng vậy.
-Chỉ một lon thôi.
Cô tự nhủ rồi khui lon bia đầu tiên, cô không dám uống nhiều vì sợ say quá ngủ quên.

Ngồi trên bàn nhìn đống bọt sủi lên.

Đôi môi đỏ mọng của cô bất giác húp lấy đống bọt đó, cô rụt vai lại mà nhăn mặt.

Cảm giác… không ổn một chút nào..