Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 29: Sinh Con





Trần Uyển Đình ngồi trong nhà.

Cô lo lắng đến nỗi cắn móng tay, thở dài liên tục.

Một lúc sau Vũ Phong trở về.

Có vẻ như mẹ cô đã kêu anh đưa bà đến Trần thị.

Trông khuôn mặt của anh ta không được tốt cho lắm.

Uyển Đình nhíu mày đi lại chỗ anh.

Cô ngập ngừng hỏi.
-Mẹ tôi có nói gì với anh không?
Vũ Phong nhìn cô bằng con mắt sắc lạnh.

Bỗng nhiên anh nắm lấy cổ tay cô mà siết chặt khiến cô đau điếng.

Cô cố gắng vùng vẫy nhưng không được.

Vũ Phong ngày càng siết mạnh hơn.
-Anh làm gì thế mau buông ra!
Anh nghiến răng đẩy cô ngã xuống sàn nhà.

Uyển Đình mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh ngồi thấp xuống nhìn thẳng vào mắt cô.

Anh gằn giọng từng chữ.
-Cô đã nói với mẹ cô đúng không?
-Anh nói gì vậy?
Uyển Đình tròn mắt nhưng lại bị Vũ Phong cho một cái tát đau thấu xương.

Cô đang rất bất ngờ lẫn kinh ngạc.

Mắt rơm rớm nước nhìn anh.
-Tôi hỏi là có chuyện gì?
Cô cố gắng hỏi lại.


Vũ Phong lạnh lùng nắm lấy tóc của cô kéo ra sau.

Uyển Đình sợ đến run người.

Vũ Phong trầm giọng nói.
-Cô đã nói với bà Trần về việc tôi hành hung cô đúng không, hả???
Câu cuối Vũ Phong lớn tiếng đến nỗi cả biệt thự đều nghe.

Đám người hầu sợ đến độ không dám đứng nhìn.

Bà Tô đứng bên kia lo lắng cho cô đến phát bệnh.

Đi qua đi lại nghĩ cách xoa chịu cơn tức giận của Vũ Phong.
-Tôi không có.
Cô ấm ức trả lời.

Hai hàng nước mắt rơi trên má trông đáng thương vô cùng.

Nhưng tiếc là ngay lúc này Vũ Phong không thương xót cô mà còn mạnh tay hơn.
-Mẹ cô nói rằng bệnh tình của ông nội cô ngày một trầm trọng.

Để giúp ông nội cô có thể thanh thản những ngày cuối đời… mẹ cô muốn chúng ta sinh một đứa cháu.
Vũ Phong lạnh lùng nói vào tai cô.

Bỗng chốc con tim cô giật thót lên.

Một nửa lo lắng cho ông nội, nửa còn lại là vì câu nói “sinh cháu”.
Bị điên rồi, mẹ cô bị điên rồi.

Cô cũng điên mất thôi.

Đúng là cuộc đời luôn muốn dồn cô vào chỗ chết.

Vũ Phong thấy cô thẫn thờ như vậy thì khinh thường.
-Nếu cô không nói với mẹ về việc này thì có lẽ bà ấy sẽ không mong cháu đến như vậy, tới mức phải dùng bệnh tình của ông Trần để hối thúc hai chúng ta sinh con.

Cô nghĩ xem tôi có còn tin tưởng cô được không?
-Trước tiên anh buông tôi ra cái đã.
Cô cố điềm tĩnh mà nói với Vũ Phong nhưng chỉ nhận lại sự thô bạo của anh.

Anh bóp chặt cằm của cô.
-Cô đang muốn chọc cho tôi tức điên lên đây mà.
-Khoan đã Vũ Phong, anh nghe tôi giải thích.
Uyển Đình rụt tay lại để thoát khỏi cơ thể to lớn của anh.

Vũ Phong cười quái dị mà nắm lấy tay cô kéo lên lầu.
-Anh muốn đưa tôi đi đâu?
Uyển Đình hoảng hốt đứng yên nhưng bị anh kéo đi.

Khóc lóc cầu xin nhưng anh không buông.

Cứ mạnh bạo kéo cô lên từng bậc thang.
Cô dùng chân cản lại nhưng chỉ bị va vào thành rồi chịu đau đớn.

Vũ Phong vẫn không buông, anh không nói không rằng kéo cô lên phòng mình rồi đóng sầm cửa lại.
Khoảng khắc anh đẩy cô lên giường Uyển Đình đã cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.

Cô bần thần nhìn Vũ Phong nhìn cô bằng con mắt của thú dữ.
Anh tháo từng nút áo sơ mi trên người, rút dây da đi lại trói tay cô.

Uyển Đình sợ đến mức khắp người cô lạnh toát.
-Đừng mà, em xin anh đấy Vũ Phong!
Cô lắc đầu van xin, nước mắt lem nhem trên khuôn mặt đỏ ửng.

Mái tóc xõa lên giường.

Vũ Phong vẫn như thế, cơn thú tính nổi dậy trong người anh lúc nào không hay.
Anh đè lên người cô hôn hít đủ kiểu.

Nhưng căn bản đó không phải hôn, mà là cắn.

Răng của anh nhọn hoắt cắn vào da thịt làm nó ứa máu.

Cô bị trói nên chẳng thể làm gì được ngoài khóc lóc thảm thương.
Vũ Phong dừng lại mà nhìn cô, lưỡi của anh lướt qua những chiếc răng trắng sáng cho cô thấy.


Sau đó cất giọng nói khàn đặc.
-Chẳng phải cô muốn có con sao? Tôi chiều cô.
-Làm ơn đấy Vũ Phong, đừng…
Mũi cô nghẹt nên giọng nói cũng thay đổi.

Mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông như dã thú trước mặt.

Thật đáng sợ.
Từng đợt ra vào giống như cứa trái tim cô ra thành từng mảnh.

Cô không còn sức lực để khóc.

Bị Vũ Phong lật người lại lộ ra tấm lưng trần vẫn còn dấu vết của đợt hoan ái lần trước.

Anh thô bạo đến độ cô ngất đi được tí thì lại bừng tỉnh vì đau.
Mồ hôi nhễ nhại.

Cô còn không thể ngậm được miệng vì không thở được.

Một lúc sau anh dừng lại sau khi nã vào người cô một đống thứ.

Ngồi trên giường anh thở dốc sảng khoái.

Sau đó lại liếc nhìn cô đang nằm trên giường.
-Sao thế, sướng đến độ không thốt nên lời?
Vũ Phong lau mồ hôi trên trán nhếch mép nhìn cô.

Uyển Đình thở hồng hộc, bàn tay siết chặt ga giường ráng ngượng người ngồi dậy.
Tấm chăn rơi xuống làm lộ cơ thể không mặc quần áo.

Ngực của cô chi chít dấu hôn.

Uyển Đình thấy chăn rơi cũng không thèm kéo lên che cơ thể mình lại mà để lõα ɭồ.
-Một chút nữa tôi sẽ uống thuốc, anh không cần lo chuyện đó đâu.
Cô nói rồi nhặt quần áo dưới đất mặc vào.

Vũ Phong bật cười khinh bỉ.
-Cô có chắc mình sẽ uống, hay đó chỉ là lời nói suông.
-Tôi sẽ uống.
Cô nhỏ giọng.

Bây giờ cô chẳng còn sức lực nào mà cãi tay đôi với Vũ Phong.

Cô đang nhịn, nhịn để không khóc lớn, nhịn để không hét toáng lên.
Mặc Vũ Phong dường như chưa chịu buông tha, anh mở tủ lấy hộp thuốc tránh thai ra vứt cho cô.

Uyển Đình nhìn nó, cô bật cười cay đắng.

Anh tiếp tục dè bỉu.
-Cô chỉ nói suông thôi chứ gì? Tôi thấy cô nhiều thủ đoạn hơn tôi tưởng đấy.

Dùng mẹ và ông để ép tôi không ly hôn, tôi không biết cô còn có thể làm gì được hơn thế nữa.
-Tôi không có.
Cô trả lời.

Vũ Phong bĩu môi.
-Cô nghĩ tôi tin?
-Tôi đã bảo là không có!
Uyển Đình la lên thất thanh.

Cô quay người nhìn anh bằng con mắt đẫm lệ.
-Tôi không có, cần phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu hả?
Vũ Phong ngơ người.

Sau đó anh thấy cô nước mắt chảy đầy hai bên má.

Môi cắn đến bật máu.

Điều này khiến cho anh không vui.

Hơn nữa anh còn thấy cô cầm hộp thuốc lên uống một hơi cả chục viên.
Anh tròn mắt kinh ngạc.

Uống thuốc đó đồng nghĩa với việc tàn phá cơ thể.


Sau này có khi còn gây vô sinh.
Uyển Đình nuốt ực một cái.

Viên thuốc đắng ngắt chạy vào trong cơ thể.

Sau khi mặc xong áo thì cô nhìn anh bằng con mắt vô cảm.
-Như thế thì anh hài lòng rồi chứ?
Cô rời khỏi phòng đóng sầm cửa lại.

Đúng lúc đó Cẩn Mai cũng vừa về tới nơi.

Khi thấy cô bước ra từ phòng của Vũ Phong thì cô ta sững người.

Hùng hổ bước tới nắm lấy tay cô.
-Con khốn này mày làm gì ở trong phòng hả?
Cẩn Mai hung tợn nói.

Nhưng khi thấy vết hôn trên cổ của cô thì cô ta điếng người.

Nhìn vào trong phòng thì thấy Vũ Phong trong bộ dạng không mặc quần áo đang ngồi trong đó.

Uyển Đình hất tay cô ta rồi đi về phòng mình.

Cẩn Mai tức điên mà hét toáng lên nhưng cô vẫn không quan tâm.
Uyển Đình vừa vào phòng đã chạy ngay vào nhà vệ sinh mà nôn ra hết tất cả những thứ có trong dạ dày.

Mặt cô đỏ bừng lên, gồng mình từng chút một mà nôn lấy nôn để.

Cô nôn đến mức cả người rệu rã mà dựa vào bồn tắm.

Cô khóc, cô tiếp tục khóc để cho nước mắt xoa dịu đi nỗi đau khốn cùng này.
-Sợ quá.
Cô lẩm bẩm.

Mọi thứ đối với cô bây giờ thật đáng sợ.

Quá đáng sợ là đằng khác.
Uyển Đình cứ thế ngâm mình vào bồn tắm, dòng nước lạnh ngắt khiến cho vết thương trên cơ thể cô xót đến tận cùng.

Trên tay cô cầm con dao rọc giấy.

Mặt cô xanh xao như xác chết.

Môi tím tái vì lạnh.

Cô đặt con dao lên tay mình, còn đâu là tiểu thư cao quý của Trần gia, còn đâu là một người con gái luôn nở nụ cười trên môi.

Bây giờ chỉ còn người đang uất hận vì cuộc sống.
Lưỡi dao ghì sát lên cổ tay cô.

Uyển Đình muốn kết thúc nhanh chóng vì không muốn cảm nhận đau đớn.

Cô muốn roẹt một đường cho xong.

Để máu chảy thành dòng bòn rút cơ thể yếu đuối này.

Cô nghiến chặt răng lấy đà, nhưng khi chuẩn bị làm thì điện thoại lại reo lên không đúng lúc.
Cô nhìn điện thoại trên bồn rửa mặt, miệng thì nói mặc kệ, nhưng tâm thì lại không muốn bỏ lỡ nó.

Cô với tay cầm lấy điện thoại.

Đôi mắt cô bỗng nhiên sáng lên, người gọi đến… là Tuấn Lãng..