Bàn tay Vũ Phong bỗng siết chặt lại.
Tuấn Lãng nhìn sang chỗ khác khiến cho Vũ Phong càng khó hiểu.
Đó hình như là ánh mắt khiêu khích.
Mặc Vũ Phong không nhìn lầm, Tuấn Lãng vừa với khiêu khích anh, nhưng tại sao?
-Minh Hoàng.
Anh mở miệng, cất giọng khàn đặc gọi tên Minh Hoàng.
Nhưng cậu ta vẫn đang sầu não mà ngồi ngắm nhìn tình yêu sét đánh dưới kia.
Vũ Phong gằn giọng nói một lần nữa thì Minh Hoàng mới giật mình mà nhìn anh.
-Cái gì thế?
Minh Hoàng tròn mắt nhìn bộ dạng hoảng loạn của Vũ Phong, cậu bắt đầu cảm thấy kì lạ.
-Vũ Phong, cậu vừa mới hoảng loạn đúng không? Cậu vừa mới mất bình tĩnh.
Minh Hoàng tỏ vẻ nghiêm trọng mà nói.
Vũ Phong nghe vậy thì ngơ người nhìn Minh Hoàng.
Hoảng loạn? Mất bình tĩnh? Anh thực sự vừa mới như thế sao?
Không thể nào, anh chưa bao giờ như thế, anh luôn điềm tĩnh cho dù trời có sập, chiến tranh có nổ ra anh vẫn giữ bình tĩnh.
Nhưng khi nãy chỉ vì một ánh mắt mà anh đã hoảng loạn.
-Cậu vừa mới nhìn thấy thứ gì không nên nhìn à?
Minh Hoàng nhíu mày nói.
Vũ Phong không trả lời, anh chỉ nhếch mép nở một nụ cười như một tên tâm thần.
Minh Hoàng sợ đến nổi da gà.
Nụ cười ghê rợn này của Vũ Phong chỉ dành cho những kẻ mà anh cảm thấy xứng tầm.
-Minh Hoàng, hôm nay ngoài đấu giá ra thì còn có sự kiện khác không?
Vũ Phong hỏi.
Minh Hoàng rớt mồ hôi trả lời.
-Nghe nói hôm nay còn có tổ chức một trò chơi, nhưng là trò gì thì tôi không biết, chỉ nghe nói rằng nó không dành cho những kẻ yếu tim.
-Vậy được.
Anh trả lời lại một câu cộc lốc rồi ngồi dựa vào ghế vắt chân, điệu bộ thong thả giống như những gì xảy ra nãy giờ chưa từng xảy ra.
Anh dửng dưng nhìn xuống dưới.
Minh Hoàng đứng đó, hình như cậu hiểu một chút rồi, lí do Vũ Phong hành động kì lạ như vậy… là do người đàn ông dưới kia.
[…]
Ở dưới, Uyển Đình đứng ở bàn cùng với đám bạn và Tuấn Lãng.
Buổi đấu giá bắt đầu với hàng loạt những món đồ quý hiếm.
Nào là bức tranh cổ, bình cổ, những món trang sức thời hiện đại hay thời xưa đều có đủ.
Uyển Đình không có hứng thú với nó cho lắm vì cô không có sở thích sưu tầm đồ cổ.
Thế nhưng cuối cùng cô lại bị một món đồ thu hút.
Đó là chiếc nhẫn bằng ngọc trai, chiếc nhẫn bằng bạc và đính một viên ngọc trai ở giữa, xung quanh viên ngọc trai là những viên kim cương nhỏ xíu lấp lánh.
Cảm giác nhẹ nhàng tinh tế hiện rõ trên chiếc nhẫn đó, và nó cũng đã thu hút được ánh mắt của cô.
-Giá khởi điểm 5 tỷ đồng!
Người đấu giá lên tiếng rồi gõ vài cái.
Uyển Đình có chút bất ngờ với mức giá đó, nhưng cô không quan tâm mà ra giá.
-10 tỷ!
Cô lên tiếng trước tiên khiến cả phòng đều bất ngờ.
Bọn họ chưa kịp ra giá thì cô đã nâng lên một nửa rồi.
Tuấn Lãng nhìn cô mà hỏi.
-Em thích nó hả?
-Em muốn mua nó.
Cô trả lời một câu xụi lơ.
Đám bạn của cô phải sờ trán mà lắc đầu.
Tuấn Lãng không nói gì chỉ cười trừ.
-10 tỷ 100!
-10 tỷ 500.
Đám người kia bắt đầu hét giá khiến Uyển Đình cảm thấy cô có thể sẽ không giành được chiếc nhẫn này.
Nhưng vì nhiều người e ngại với số tiền nên chỉ có thể tăng giá từ hàng triệu, chẳng ai dám nói đến hàng tỷ cả.
Uyển Đình giơ bảng điềm tĩnh nói.
-15 tỷ~
Nói xong cô cười mỉm.
Gia Kỳ, Tư Niên cùng với Lan Chu đang ăn bánh ngọt thì suýt bị sặc vì cô.
Bọn nó trố mắt nhìn cô như người ngoài hành tinh.
Không phải vì số tiền mà là do lần đầu bọn nó thấy cô hăng hái tham gia đấu giá như vậy.
-20 tỷ!!!
Bỗng nhiên một giọng nói phát ra khiến cả phòng choáng váng một phen.
Uyển Đình nhìn về phía giọng nói đó thì cô thấy một người đàn ông đeo cặp kính giơ bảng.
Lạ thay, cô chưa từng gặp người này bao giờ.
Uyển Đình không chịu thua mà giơ bảng lên.
-25 tỷ.
-30 tỷ!
Người đàn ông đó tiếp tục nói.
Khuôn mặt không chút cảm xúc.
Tuấn Lãng nhíu mày nhìn hắn, người này không thuộc tầng lớp thượng lưu, mà chỉ là một người đấu giá thay thôi.
Nói đúng hơn là hắn thay mặt một người nào đó không tiện lộ mặt mà đấu giá.
Chưa gì Tuấn Lãng đã nghĩ ngay đến Vũ Phong.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trên, thấy ánh mắt Vũ Phong đang nhìn mình.
Tuấn Lãng nhếch mép.
Có vẻ như đã đến lúc trận đấu bắt đầu rồi.
-35 tỷ!
Uyển Đình tiếp tục nói.
Đối với cô số tiền này chẳng lớn cũng chẳng nhỏ, nói chung vẫn vừa sức.
Vì cả gia đình cô là một đế chế thời trang mà.
Tiền không phải là vấn đề.
-45 tỷ!
Người đàn ông đó lại lên tiếng.
Uyển Đình mếu máo lo sợ chiếc nhẫn của cô sẽ bị lấy mất.
Cô phồng má nói.
-60 tỷ!
Cả hội trường dường như được mở rộng tầm mắt một phen khi xem trận đấu giá của những đại gia thứ thiệt.
Có người còn tò mò về danh tính của Uyển Đình.
Thiên sứ nhiều tiền và là tượng đài nhan sắc của ngày hôm nay.
-Hôm nay hiếm khi thấy cậu chịu so đo như vậy đấy, rất tốt, cứ thế mà phát huy.
Lan Chu nói rồi cười hí hí, vỗ tay nhẹ nhàng tán thưởng Uyển Đình.
Tư Niên và Gia Kỳ khoanh tay lại nói bằng giọng nghiêm túc.
-Nhưng tên kia có chịu dừng hay không thì không biết.
Đúng thật là tên kia chẳng chịu dừng.
Hắn giơ bảng tính nói thì bị một giọng nam âm trầm cắt ngang.
-70 tỷ!
Tuấn Lãng giơ bảng lên mà nói.
Uyển Đình nuốt nước bọt nhìn anh mà không tin nổi.
Đám bạn của cô thì lại có phản ứng khác, bọn nó phấn khích vì được thấy mỹ nam ra giá tiền.
Vũ Phong ngồi ở trên nhếch mép, anh bấm nút ngay bên cạnh mình một cái.
Người đàn ông ở dưới nhận được tín hiệu liền giơ bảng lên ra giá.
-8-80 tỷ.
Hắn ta run bần bật không tin nổi chính mình lại thốt ra cái giá này.
Cũng may là không phải hắn mua nên mới đỡ sợ hơn một chút.
Tuấn Lãng đương nhiên chưa bỏ cuộc sớm như vậy, anh ra giá.
-90 tỷ.
Giọng nói như đang khiêu khích kẻ nào đó khiến cho Uyển Đình ngơ người.
Cô nắm lấy áo anh mà hỏi.
-Tại sao anh lại ra giá cao như vậy chứ?
-Vì bây giờ anh có hứng thú với chiếc nhẫn đó rồi.
Tuấn Lãng mỉm cười rồi xoa đầu cô.
Vũ Phong thấy cảnh đó thì liền mạnh tay bấm nút.
Tên đàn ông kia tiếp tục ra giá.
-100 tỷ!
Người đứng đấu giá trên kia cũng toát mồ hôi hột mà hào hứng.
Thật ra chiếc nhẫn này bề ngoài thì trông đơn giản như vậy thôi, ngoài miếng ngọc trai với chục viên kim cương thì nó không còn gì khác cả.
Nhưng có một điều mà người mua cần nhớ.
Miếng ngọc trai này có lịch sử 1000 năm kể từ khi hoàng gia lập quốc.
Viên kim cương cũng thế, nhưng vì chủ của chiếc nhẫn đã qua đời nên chẳng ai biết về sự thật này cả.
Ngoại trừ người đấu giá.
Một món đồ bình thường trong buổi đấu giá này giá khởi điểm của nó cũng hơn 1 triệu USD.
Vậy nên hắn muốn xem thử phản ứng của những người ở đây như thế nào nên mới khởi điểm bằng mức giá thấp.
Chứ giá trị thật sự của chiếc nhẫn này không chỉ dừng lại ở 100 tỷ thôi đâu.
-100 tỷ chỉ để mua một chiếc nhẫn tầm thường thôi sao?
-Bỏ 100 tỷ để mua một chiếc nhẫn thì có hơi…
Những người đứng gần đó bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.
Uyển Đình cảm thấy không ổn nên tính kêu Tuấn Lãng nên dừng lại, nhưng anh vẫn không chịu thua mà tiếp tục.
-150 tỷ!
Uyển Đình hết cách đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Bẵng đi một lúc sau, giá đã lên đến 300 tỷ.
Uyển Đình sờ trán bất lực.
Hai bên chẳng ai chịu ai, mặc dù đã đấu giá thời gian dài nhưng không khí vẫn không hề bị giảm nhiệt.
Uyển Đình thì không, vì một thời gian dài đấu giá nên cô cũng nhận thấy Vũ Phong đang ngồi trên kia, và cô cũng biết được anh đang ra tay ngán đường Tuấn Lãng.
Cô lén lút rời khỏi hội trường mà đi lên lầu.
Không ngăn được Tuấn Lãng thì cô phải ngăn Vũ Phong.
Cứ cái đà này cả hai có cược hết cả gia sản cũng chẳng ai chịu ai.
Cô tự tiện mở cửa bước vào phòng.
Giống y chang những cô đã nghĩ, Vũ Phong ngồi bấm nút, mỗi lần bấm là mỗi lần giá tiền tăng.
Minh Hoàng thấy cô bước vào thì giật bắn mình.
Cậu mau chóng nép lại một bên để lánh nạn, vì cái trò cho người đấu giá thay là do chính cậu bày ra mà.
-Anh không dừng lại được sao?
Uyển Đình đi lại chỗ Vũ Phong mà nói với giọng bực tức.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy bực như bây giờ, bực đến nỗi mọi sợ hãi trong người cô đều tan biến hết.
-Tôi muốn mua đồ còn phải hỏi ý cô à?
Mặc Vũ Phong lạnh lùng trả lời.
Uyển Đình hết đường cãi lại.
Anh ta nói đúng, muốn mua gì là quyền của anh, cô là cái thá gì mà xen vào.
Uyển Đình im lặng suy nghĩ, đến cuối cùng cô mở miệng nói.
-Hai người có vẻ đang xem thường tôi.
-Đúng đấy, cô nghèo kiếp xác, mấy thứ này đừng nên động vào.
Vũ Phong nhếch mép khinh bỉ.
Cuộc chiến giữa anh và Tuấn Lãng có lẽ vẫn chưa đến hồi kết.
Uyển Đình thở dài, cô thật yếu đuối.
Nhưng hôm nay cô không cho phép mình yếu đuối như vậy.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Vũ Phong liếc nhìn rồi không thèm quan tâm, cái anh quan tâm chính là hạ nhục Tuấn Lãng giữa chốn đông người này bằng tiền.
-100 triệu USD!
Đang yên đang lành không biết ai lại lên tiếng hét một mức giá hỡi ơi.
Tuấn Lãng tròn mắt nhìn đám bạn của Uyển Đình.
Tư Niên mỉm cười tự cảm thấy mình ngầu sau khi hét lên cái giá đó.
Hai người đàn ông đang đấu đá với nhau khi nãy đột nhiên trở nên lưỡng lự.
-100 triệu USD lần thứ nhất, 100 triệu USD lần thứ hai, 100 triệu USD lần thứ ba…
*Cộc cộc cộc*
Tiếng búa gõ lên bàn, Tư Niên chính thức trở thành chủ nhân của chiếc nhẫn này.
Khi Tuấn Lãng cùng với Vũ Phong nhận ra thì đã muộn.
Bọn họ không ra giá là do bị sốc, sốc đến độ đơ người không làm gì được.
Khi tỉnh lại thì “đồ chơi” của họ biến mất rồi.
-Vậy là xong.
Uyển Đình mỉm cười hài lòng.
Vũ Phong u ám nhìn cô.
Không hiểu sao khí thế hồi nãy biến đi đâu mất.
Cô bắt đầu rùng mình khi nhìn vào ánh mắt của anh.
Tên đứng bán đấu giá trên kia nhếch mép cười âm hiểm.
Từ bây giờ… sự kiện chính thức của buổi đấu giá mới bắt đầu..