Cái câu ‘bỏ trốn’ thực ra nó chỉ mới xuất hiện trong đầu cô vài giây trước.
Làm được hay không lại là một vấn đề khá nan giải.
Trần Uyển Đình thở dài đứng lên bước ra ngoài, cô cúi gằm mặt xuống đất mà đi.
Vì thế nên cô vô tình cụng đầu vào lưng ai đó.
Uyển Đình ngẩng đầu lên.
Một tấm lưng thật săn chắc và vĩ đại ở trước mặt cô.
Cô nghiêng người sang một bên để nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra thì thật bất ngờ.
Tuấn Lãng đang đứng đối diện cô, và người cô vừa cụng đầu vào lưng là Vũ Phong đang đứng nhìn Tuấn Lãng chằm chằm.
Tuấn Lãng sững người khi nhìn thấy Uyển Đình đứng sau lưng Mặc Vũ Phong.
Anh đã thấy, thấy những dấu vết hoan ái trên người cô, trên cổ, chiếc áo xộc xệch khiến cho anh nhìn thấy cả bờ vai nõn nà có dấu vết bị cắn của Uyển Đình.
Trong lòng anh đang nổi lửa, vừa tức giận, vừa giằng xé, anh siết chặt hai tay lại giận đến mức run người.
Nhưng vì có cô ở đây nên anh không thể để lộ ra cảm xúc thật của mình được.
Anh cũng không ngờ, ở trường học mà Vũ Phong cũng dám làm cô trở nên hoang tàn thế này.
Lỡ như là người nào khác không phải Tuấn Lãng nhìn thấy khung cảnh này thì thế nào cô cũng sẽ trở thành trò đùa cho cả trường bàn tán.
-Tôi rất bất ngờ khi thấy cậu ở đây đấy!
Vũ Phong nói, nhưng mặt anh lại không nói lên điều đó.
Nó lạnh lùng không chút cảm xúc.
Tuấn Lãng cũng chẳng khác gì, cái mắt kính anh đang đeo cứ như phát ra luồng sáng che đi đôi mắt u ám của anh.
Anh nâng kính lên, nở một nụ cười mà cất lên giọng nói trầm lạnh.
-Tôi phải là người nói câu đó mới đúng, không biết Mặc tổng tới nơi này để làm gì?
Uyển Đình rúc sau lưng Vũ Phong.
Cô quên béng mất việc Tuấn Lãng cũng có mặt ở đây.
Và cô cũng khó mà trốn xa khỏi Vũ Phong vì cô vẫn phải lo chuyện học tập.
Vậy nên cô không thể lên kế hoạch bỏ trốn một cách sơ sài được, bởi vì nếu vậy thì sẽ dễ bị tóm sớm thôi.
-À thực ra…
Cô tính lên tiếng thì bị ánh mắt đáng sợ của hai người đàn ông liếc nhìn khiến cô phải im tịt.
Cô đã rút ra được một kinh nghiệm đó chính là lúc người ta đang chiến tranh ngầm với nhau thì cô không nên xen vào.
-Tôi nghĩ Lục tổng nên nói lí do vì sao cậu lại ở đây trước thì hơn.
Vũ Phong lên tiếng, con mắt như muốn bức chết Tuấn Lãng.
Nhưng Tuấn Lãng căn bản không phải người thường, anh không dễ dàng bị hạ gục bởi một ánh mắt của Vũ Phong.
Anh chậm rãi trả lời.
-Tôi là giảng viên ở trường, nói đúng hơn thì là thầy giáo của Đình Đình, đúng không?
Tuấn Lãng nói rồi mỉm cười nhìn cô, Uyển Đình ngây người một lúc, cô thấy ánh mắt của Mặc Vũ Phong đang lườm mình, cô tuy có chút ớn nhưng vẫn gật đầu.
Vũ Phong lườm cô thêm chút nữa rồi nhìn Tuấn Lãng, anh gằn giọng.
-Bây giờ tôi mới biết chuyện này đấy.
Còn tôi thì đến đây giải quyết một số chuyện, chẳng qua là vợ tôi đi đánh người ta, nên tôi phải đến giải quyết mớ rắc rối mà vợ tôi gây ra ấy mà.
Vũ Phong nói mà giống như đang khoe khoang.
Tuấn Lãng không nói gì.
-Nếu không có gì thì tôi và vợ tôi về trước.
Vũ Phong nắm lấy tay Uyển Đình rồi rời đi nhưng cô dừng lại, Vũ Phong nhíu mày nhìn cô, Uyển Đình khó khăn lên tiếng.
-Hôm nay tôi phải ở lại để làm quen với trường mới, anh về trước đi.
Nói xong câu này mà tim Uyển Đình đập liên hồi, nó giống như sắp vỡ tung vì cô đang nói dối.
Vũ Phong có chút cáu mà nói.
-Bây giờ cũng trễ rồi còn gì?
-Sinh viên mới ngày đầu nhập học lúc nào cũng thế, Mặc tổng không cần quan tâm đâu.
Lục Tuấn Lãng bước lên một bước mà nói.
Uyển Đình trong lòng thầm cảm ơn anh rất nhiều.
Vũ Phong bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng anh vẫn tin cô mà nói.
-Vậy thì tôi về trước, đợi cô ở nhà.
Anh rời đi, Uyển Đình bỗng chốc thở phào một hơi sau khi thấy bóng dáng của anh khuất sau hành lang.
Cô lau mồ hôi lạnh đang đổ đầy đầu mà nói với Tuấn Lãng.
-Cám ơn anh nhiều nhé!
-Không có gì đâu, nhưng em tính làm gì à? Sao lại phải nói dối?
Tuấn Lãng nhướn mày hỏi cô.
Uyển Đình nhún vai nói một cách tự tin.
-Em sẽ bỏ trốn, em không muốn ở cùng với Mặc Vũ Phong nữa.
Tuấn Lãng ngẩn người một lúc, cô gái của anh dạo này có chút ranh ma.
Hết đánh người khác, bây giờ còn muốn bỏ trốn.
Anh mỉm cười, có lẽ sau này nếu muốn cô trở thành người của anh thì sẽ khó hơn một bậc rồi.
Bởi vì cô chẳng còn đơn thuần như ban đầu nữa.
-Anh sẽ giúp em!
[…]
Tối hôm đó, bước ra khỏi nhà tắm, trên người Vũ Phong chỉ khoác áo choàng tắm.
Mái tóc ướt rỉ từng giọt nước xuống sàn nhà.
Anh nhìn lên đồng hồ.
Bây giờ đã là 11h đêm, vậy mà anh vẫn chưa thấy cô về nhà.
Anh bắt đầu có linh cảm gì đó không tốt.
Ngồi lên bàn làm việc anh gọi cho cô, anh mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn chờ cô bắt máy.
Tại nhà của một trong ba đứa bạn của cô.
Uyển Đình đang nằm ngủ ngon lành trên giường, bên cạnh là Gia Kỳ cũng đang nằm ngủ bằng tư thế không giống con gái chút nào.
Tiếng chuông điện thoại làm cho cô thức giấc, cầm lấy điện thoại mơ màng nghe máy, giọng nói thều thào của cô khiến cho bất cứ ai cũng nghĩ là cô đang làm chuyện gì đó mờ ám.
-Ai đó?
Cô nhắm mắt mà trả lời.
Khi nghe thấy giọng một người đàn ông thì cô tỉnh hẳn.
Tròn mắt ngồi bật dậy, ban đầu thì cô sợ, nhưng vì đã chuẩn bị cho tình huống này nên cô mau chóng lấy lại bình tĩnh.
-A… Anh gọi tôi có chuyện gì?
Cô ngập ngừng trả lời.
Vũ Phong bên này mặt còn đen hơn than, anh gằn giọng.
-Bây giờ là mấy giờ rồi?
-Hở? 11h.
Uyển Đình ngây thơ trả lời anh.
Vũ Phong lại càng đen mặt hơn.
-Cô chết bờ chết bụi ở đâu rồi hả, sao không về nhà?
-Tôi tưởng anh sẽ không quan tâm đến tôi nữa chứ.
Uyển Đình thản nhiên trả lời.
Mặc Vũ Phong tay đang gõ nhịp thì bỗng chốc dừng lại, cả người anh chưa gì đã tỏa ra sát khí không thể nào đáng sợ hơn.
Uyển Đình ngồi bên này còn cảm nhận được làn gió lạnh thoang thoảng đâu đây.
Cô cố gắng nói tiếp.
-Vì dù gì chúng ta cũng sẽ ly hôn sau 1 năm nữa vậy nên có ở cùng nhà cũng vậy thôi.
Tôi cũng đã làm theo lời anh, sống một cách im lặng, tôi không muốn làm phiền anh nên cũng biết ý mà rời khỏi Mặc gia.
Anh tha hồ mà vui vẻ cùng với Cẩn Mai.
Giọng cô dần dần khàn hơn.
Cô nói một câu rất trẻ con.
Cũng có phần trách móc.
Nhưng hẳn là chỉ có Vũ Phong không nhận ra điều đó, vì anh đang phẫn nộ, chỉ vì những lời nói tưởng chừng như sẽ khiến anh vui mừng thì anh lại trở nên phẫn nộ.
-Vậy nên Mặc Vũ Phong, anh hãy cứ mặc kệ tôi, khi nào chúng ta ly hôn thì xem như mọi thứ kết thúc, có được không?
Cô nói, giọng bây giờ đã khàn đặc.
Mũi nghẹt lại khiến cô không thở được.
Sâu trong đáy mắt chính là những hàng lệ đang dâng trào.
Nó sắp tuôn rơi, nhưng Uyển Đình vẫn chưa muốn vì cô đang đợi câu trả lời của Vũ Phong.
Chỉ cần anh đồng ý, thì xem như kết thúc, nhưng nếu anh không đồng ý… thì cô không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục trốn chạy khỏi tầm mắt của anh..