Cô Vợ Dễ Thương

Chương 114: Người Đàn Ông Bị Thương Đã Mất Tích Rồi





Đôi mắt đen như đá cẩm thạch đang dần thâm thúy, sâu thẳm: "Ninh Duy, lời nguyền của cô đã đi sai hướng rồi, tôi đã gặp được một cô gái khiến cho mình yêu thích, khiến cho mình cam tâm tình nguyện mà trả giá, cô đối với tôi mà nói đã không có bất kỳ ý nghĩa nào nữa.

Mạc Nhậm Mộ sớm muộn gì rồi cũng có một ngày thoát khỏi bóng ma mà cô để lại, cô đối với chúng tôi mà nói chỉ là một người chết mà thôi."
Hàn Khải Uy nghĩ như vậy rồi lại xoay người bước vào phòng tắm.
Thay quần bơi bước vào suối nước nóng.
Tô Dương Dương nghe được tiếng nước nên mở mắt ra.
Hàn Khải Uy đã yên ổn ở bên cạnh cô, cánh tay ấm áp như có như không dán lên bờ vai của cô, có một loại cảm giác thân mật.
Tô Dương Dương ngáp một cái: "Thổ hào, nói cho em nghe một chút về công việc của anh đi, hình như là em không hiểu lắm bình thường anh làm những chuyện gì.

Có lúc em nghĩ rằng anh bận rất nhiều việc, nhưng đa số thời gian lại phát hiện công việc và cuộc sống của anh còn có quy luật hơn cả em."
"Cũng không khác gì mấy so với công việc của em, không phải là đang giải quyết phiền phức thì chính là đang trên đường giải quyết phiền phức.

Lúc anh vừa mới tiếp nhận tập đoàn nhà họ Hàn, anh có chút trở tay không kịp, bây giờ đã quen rồi, cũng đã tự do hơn một chút.

Thân là ông chủ, nếu như anh cho nhân viên của mình cảm giác bận rộn, bọn họ sẽ không biết phải làm thế nào cho phải.


Bây giờ chuyện cần làm ở tập đoàn nhà họ Hàn chính là củng cố lòng người, những chuyện khác thì giao cho cấp dưới xử lý.

Anh chỉ cần xuất hiện vào lúc đưa ra quyết định quan trọng và sắp xếp triển khai lĩnh vực mới của tập đoàn Hàn thị là được rồi."
"Nghe anh nói như vậy, em phát hiện anh cũng giống như viện trưởng của bọn em."
"Viện trưởng của bọn em là người trong quy chế, ông ấy sẽ có rất nhiều sự ràng buộc, có điểm khác biệt so với thương trường."
"Ồ ồ."
Hàn Khải Uy cười nói: "Nếu như em muốn hiểu hơn thì tôi dẫn em đến công ty để tự em nhìn."
"Hình như cái này không hay đâu." Tô Dương Dương rất khẩu thị tâm phi.
"Người của cả thành phố Thương này đều biết em là vợ của anh, bây giờ em nói không hay cũng đã quá muộn rồi."
"Nói cũng phải, vậy thì đi thôi, dù sao da mặt của em cũng dày mà."
Hàn Khải Uy nghe cô nói như vậy thì nghiêng người sang hôn lên cái trán trơn bóng của cô.
Tô Dương Dương có chút khẩn trương, cả người không khỏi căng cứng một chút.
Hàn Khải Uy hôn một cái lên trán cô liền thả ra: "Đồ ngốc này, lần này anh sẽ chờ em chậm rãi quen thuộc, sẽ không miễn cưỡng em nữa."
Tô Dương Dương trừng mắt nhìn, tâm trạng lại rơi vào trạng thái giữa thất vọng và nhẹ nhõm thở ra.
Quả nhiên là cô rất già mồm, có đúng không.
**
Ngày hôm sau, Tô Dương Dương đi làm với tinh thần phấn chấn.
Vừa đến bệnh viện liền phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô có chút không đúng.
Tô Dương Dương không hiểu ra làm sao, đi đến phòng làm việc của mình hỏi Tiểu Phương: "Chị lại làm ra chuyện gì nữa vậy?"
"Chị Tô, chị xem liên kết mà em mới vừa gửi cho chị đi."
Tô Dương Dương lấy điện thoại di động ra ấn vào liên kết mà Tiểu Phương vừa mới gửi tới khi, đó là diễn đàn nổi tiếng nhất thành phố Thương.
Cuộc sống và những tin giật gân ở thành phố Thương đều ở trên đó, so với những trang báo vốn có thì tin tức của nó được nhiều người ưa thích hơn.
Lúc cô không có chuyện gì làm thì cũng rất thích lên đó lướt xem.
Nhưng nếu như tin giật gân lại biến thành cô thì tâm trạng của cô không hề tốt được.
Đó là tình huống ngày hôm qua cô đội mưa cứu chữa cho người bị thương, còn kèm theo mấy tấm ảnh chụp.
Là ảnh chụp ở từng góc độ khác nhau.
Tô Dương Dương nhanh chóng nhìn lướt qua nội dung trên đó, đơn giản là nói cô vì muốn cứu vãn hình tượng bác sĩ của mình cho nên tìm người cùng nhau diễn một trận khổ nhục kế, thật ra người bị thương đó chính là diễn viên quần chúng được trả công một trăm năm mươi nghìn, ngày hôm đó cũng đã xuất viện rồi.
Tô Dương Dương liếc mắt nhìn về phía Tiểu Phương: "Chị rảnh rỗi như vậy luôn hả?"
"Không có."

"Người hôm qua được đưa đến đây đâu rồi?"
"Đã xuất viện rồi."
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
"Làm kiểm tra toàn thân khẩn cấp cho ông ta, phát hiện cũng không bị thương gì nặng."
"Sao có thể như vậy được?" Tô Dương Dương không hiểu nhìn Tiểu Phương.
Tiểu Phương cúi đầu xuống, nói: "Chị Tô, tất cả những chuyện này đều là thật.

Lúc em nhìn thấy bài đăng này em cũng không tin, cho nên tìm bác sĩ đã nhận khám cấp cứu ngày hôm qua, trợ lí bác sĩ đó đã nói như vậy."
Tô Dương Dương nhíu mày, nghiêm túc nhớ lại tình huống ngày hôm qua cô tiếp xúc với người đàn ông đó.
Phản ứng lên cơn sốc, mấy vết thương và phản ứng dưới cơ theo bản năng đều không phải là giả.
Cô là một bác sĩ chuyên nghiệp, không thể nào ngay cả bệnh nhân giả bệnh hay là bệnh thật mà cũg nhìn không ra.
Sao có thể vừa đến bệnh viện là khỏe rồi?
Tiểu Phương lén lút quan sát nét mặt của Tô Dương Dương: "Chị Tô, nếu không thì em lại đi hỏi thăm một chút nữa nha?"
"Không cần đâu, đợi một lát nữa chị đến chỗ bác sĩ tiếp nhận tìm hiểu tình hình, em cứ yên tâm làm việc đi."
Tiểu Phương gật gật đầu.
Cô ta phát hiện kể từ khi mình làm trợ lý bác sĩ cho Tô Dương Dương lại không hề nhận được một chút tốt lành nào.
Khoảng thời gian gần đây, cô ta đi cùng với nhóm trợ lý bác sĩ, nhóm trợ lý bác sĩ liền kể chuyện của Tô Dương Dương cho cô ta nghe.
Tô Dương Dương được gả vào một gia đình danh giá, Hàn Khải Uy, người nhà họ Hàn đối xử tốt với cô, cô sẽ không thèm quan tâm ánh mắt của người khác.
Nhưng mà cô ta lại không giống như vậy.
Cô ta chỉ là một trợ lý nho nhỏ, căn bản không có tí quyền gì.
Không phải do bác sĩ phụ trách của mình sắp xếp công việc thì cũng do người khác trong khoa hướng dẫn sai việc, không có quyền ra quyết định.
Nếu như Tô Dương Dương thật sự xấu xa như trong lời đồn, vậy cô ta cũng nên cần thiết đổi sang khoa khác.
Tô Dương Dương thấy Tiểu Phương đứng ở đó không cử động, nghi ngờ hỏi: "Còn có chuyện gì à?"
"Chị Tô, em, em cảm thấy năng lực của mình không thích hợp với công việc của khoa ngoại, em đã thích ứng hơn một tháng rồi mà vẫn thấy bị choáng máu.

Tiểu Yên đang chuẩn bị thi, có như thế nào thì em cũng phải kiên trì đợi đến lúc cô ấy quay lại thì em sẽ chuyển về, nhưng mà bây giờ em không kiên trì nổi nữa rồi."
Tô Dương Dương chỉ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Trong khoảng thời gian này chị cũng nhàn hạ, cơ bản là không có bệnh nhân gì.

Nếu như em thật sự không thích ứng được thì cũng đừng miễn cưỡng, hôm nay có thể xử lý thủ tục quay về.

Nếu như em choáng máu thì khoa nhi, khoa nội thương tương đối thích hợp với em."

"Chị Tô, thật sự xin lỗi, em không nên ra đi trong lúc này, em..."
"Đừng nói mấy lời khách khí.

Nếu em thật sự không thích ứng thì hoàn toàn có thể nói sớm, gần đây chị cũng không hiểu cảm nhận và tiến độ làm việc của em, là do chị thất trách rồi.

Lúc em làm việc cùng với chị đã gặp những chuyện như thế này, chị không thể viết tốt lên trên lý lịch của em được rồi."
Tiểu Phương có chút xấu hổ cúi đầu xuống không dám nhìn Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương nhìn thấy Tiểu Phương biến mất tại cửa phòng làm việc, nụ cười trên mặt cũng đàn dần buông lỏng.
Cô có thể hiểu được suy nghĩ của Tiểu Phương, đơn giản là vì cô ta không nhìn thấy hi vọng ở đây, cho nên không muốn bị cô cản trở.
Tường đổ mọi người đẩy, đạo lý này cũng rất dễ hiểu.
**
Tô Dương Dương cứ kéo đi kéo lại bài đăng kia mấy lần mà cũng không tìm được tin tức gì có tác dụng.
Thế là lại đi tìm bác sĩ cấp cứu đi cùng xe vào tối hôm qua, nhưng lại chỉ gặp trợ lý bác sĩ.
Trợ lý bác sĩ nói tối hôm qua bác sĩ cấp cứu quá mệt, hôm nay không đến đi làm.
Cái này càng khiến Tô Dương Dương nghi ngờ hơn.
Lúc quay lại phòng làm việc lại nhìn thấy Tiểu Yên đã lâu không gặp.
Tô Dương Dương không khỏi kinh ngạc: "Không phải là em đang ở nhà chuẩn bị thi hả, chạy tới bệnh viện làm cái gì?"
Đôi mắt hồng hồng của Tiểu Yên nhìn về phía Tô Dương Dương: "Chị Tô, tại sao chị lại không nói với em?"
"Nói với em cái gì?"
"Tiểu Phương không bằng lòng đi theo chị."
"Đó không phải là do lực hấp dẫn của chị không đủ ư? Không thu hút được gái đẹp."
"Chị đừng có nói tào lao cho em, em liều mạng với chị luôn đó.

Trong mấy ngày qua em bế quan chuẩn bị kiểm tra, cho nên không có xem tin tức, nếu không có người điện thoại cho em thì em cũng không biết chị đã chịu nhiều uất ức như vậy." Tiểu yên càng rống càng lớn, nước mắt lại chảy ra dữ dội..