Cô Vợ Dễ Thương

Chương 119: Dấu Vết Trên Cổ





Về cơ bản, bọn họ không có xung đột về lợi ích.
Mặc dù hai người không được xem là quen biết, nhưng dù sao, lúc cô từng chứng kiến Mạc Nhậm Mộ đau khổ, cũng từng chăm sóc anh ta một hai lần.
Anh ta khó chịu với cô như vậy sao?
Trong lòng Tô Dương Dương rất hỗn loạn, nhanh chóng tắm rửa, mặc quần áo, đi ra ngoài.
Trong phòng, Hàn Khải Uy ngồi dựa vào đầu giường, không biết đang nghĩ cái gì.
Ánh sáng màu cam mờ mờ ảo ảo chiếu lên hình bóng của anh, vô cùng nghệ thuật.
Tô Dương Dương cảm thấy người khác bị Hàn Khải Uy mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo là một điều vô cùng bình thường, một tư thế ngồi rất tùy ý của người đàn ông này cũng vô cùng mê người.
Hàn Khải Uy nghe thấy tiếng bước chân của cô, quay đầu lại, vẫy tay với cô, khẽ nói: “Qua đây.”
Tô Dương Dương nghĩ một lúc, sau đó đi về phía anh.
Vẫn chưa đi đến trước mặt Hàn Khải Uy đã bị anh giơ tay ra kéo qua.
Tô Dương Dương trọng tâm không vững, ngã vào vòng tay của anh.
Hàn Khải Uy giam cô trong lòng, đưa một tay, khẽ chạm vào dấu vết trên cổ cô.

Làn da mềm mại, ấm áp chạm vào nhau, khiến Tô Dương Tương khẽ run rẩy.
Tô Dương Dương không dám nhìn vào ánh mắt của Hàn Khải Uy, nhưng vẫn giải thích: “Em cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì.”
Hàn Khải Uy nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái đang nằm trong lòng mình, sự tức giận trong lòng vì dấu vết trên cổ của cô mà bùng nổ, lúc này đã dần dần tan biến
“Lúc nãy em gặp Mạc Nhậm Mộ?”
Tô Dương Dương gật đầu: “Anh ta có chút kỳ lạ.”
“Sau này đừng ở một mình với anh ta.”
“Tại sao?”
Ngay cả khi Hàn Khải Uy không nói với cô như vậy, sau này cô cũng không có ý định có bất kỳ tiếp xúc riêng tư nào với Mạc Nhậm Mộ.
Mạc Nhậm Mộ hỏi cô hai lần liên tiếp, “cô là ai”, rõ ràng anh ta đã xem cô là một người mà anh ta quen biết.
Tô Dương Dương lại nhớ đến những lời mà Hàn Vân Nhi nói với cô, trong lòng có một suy đoán, nói: “Có thể anh ta cảm thấy em giống một người bạn cũ của anh ta, lúc trước ở bệnh viện của chúng ta anh ta cũng có hành động tương tự như vậy.”
“Em chính là em, không phải là người khác.” Hàn Khải Uy lạnh lùng nói, trong giọng nói còn mang theo sự cương quyết, không được nói xen vào.
Tô Dương Dương sũng sờ, khẽ gật đầu: “Đúng là như vậy.

Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi, sau này em nhìn thấy anh ta sẽ cố gắng tránh mặt.”
Hàn Khải Uy buông cô ra, đi thẳng vào phòng tắm mà không ngoảnh lại.
Tô Dương Dương chạm vào dấu vết trên cổ, thở dài, lấy một típ thuốc mỡ tiêu viêm từ trong túi ra, thoa lên cổ.
Thuốc mỡ lạnh thoa lên bề mặt của vết thương, liền có một cảm giác đau nhói như bị kim châm.
Ngủ đến giữa đêm, Tô Dương Dương bị âm thanh của tiếng đồ sứ bị vỡ đánh thức.
Cô khẽ động đậy, muốn ngồi dậy, nhưng lại bị một bàn tay lớn đè lại.
“Em đừng quan tâm.” Trong bóng tối, giọng nói của Hàn Khải Uy vang lên.
“Có chuyện gì xảy ra thì sao?”
“Xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến chúng ta, bây giờ chúng ta đi ra chỉ làm sự việc càng khó kết thúc thôi.”
Tô Dương Dương thấy Hàn Khải Uy nói như vậy, cô cũng không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện gia đình của bọn họ.
Trong phòng của Hàn Vân Nhi.

Hàn Vân Nhi không thèm nhìn vào những mảnh sứ bị vỡ dưới chân Mạc Nhậm Mộ, khuôn mặt xinh đẹp lúc này bao phủ một tầng sương mù: “Anh muốn làm gì?”
Mạc Nhậm Mộ khoanh hai tay trước ngực, giống như không nghe thấy câu hỏi của Hàn Vân Nhi, hỏi lại: “Không phải cô đã biết rồi sao? Bây giờ giả bộ hỏi, không cảm thấy buồn nôn sao?”
“Tô Dương Dương là chị dâu của anh.” Hàn Vân Nhi lạnh lùng nói.
“Thế thì sao? Hàn Khải Uy xem cô ấy là gì không phải cô không biết, lúc đó cô không quay về tham dự hôn lễ của bọn họ là vì lý do gì, chắc cô rõ hơn tôi.

Bây giờ mới thẹn quá hóa giận, cô không cảm thấy quá muộn sao?” Mạc Nhậm Mộ nói, trong lời nói mang theo sự mỉa mai.
Hàn Vân Nhi bị lời nói của anh ta kích động, bật cười: “Anh cho rằng cái trò hề vụng về tối nay sẽ khiến nhà họ Hàn chúng tôi đuổi chị dâu ra khỏi nhà sao? Quả nhiên các người diễn kịch diễn đến mức đầu óc đều ngớ ngẩn hết rồi, nhà họ Hàn chúng tôi có thể tiếp nhận một người con dâu bình thường tuyệt đối không phải là ra quyết định trong lúc bốc đồng, không suy nghĩ cẩn thận, nhưng trên thực tế vẫn nằm trong tay của nhà họ Hàn chúng tôi.

Chỉ cần một ngày anh vẫn còn là chồng của Hàn Vân Nhi tôi, thì anh vẫn sẽ không thoát khỏi sự ràng buộc với người nhà họ Hàn.

Mà sự tự do mà anh nghĩ ở trong lòng, chẳng qua anh đang tự lừa dối chính mình mà thôi.

Tôi biết, sớm muộn gì anh cũng sẽ đào sạch hình bóng của người kia ra khỏi trái tim mình, nhưng rõ ràng anh càng thích mang tên tuổi của một tình thánh, sống chết cũng không buông tay.
Mạc Nhậm Mộ nhìn khuôn mặt tràn đầy sự kiêu ngạo của Hàn Vân Nhi: “Cô biết tại sao tôi vẫn luôn coi thường cô không? Chính là cô luôn tự cho mình là thông minh.”
Hàn Vân Nhi không những không tức giận mà còn mỉm cười: “Vậy sao? Anh coi thường hay xem trọng tôi, thì có liên quan gì đến tôi, cái cảm giác vô dụng này sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân của chúng ta.”
Hàn Vân Nhi nói xong, lật chăn, lên giường, không thèm quan tâm đến Mạc Nhậm Mộ đang đứng ở cửa.
Khóe miệng Mạc Nhậm Mộ nhếch lên, nở một nụ cười tà mị, nói: “Nếu như Ninh Duy vẫn còn sống thì sao? Người phụ nữ mà cả đời này tôi yêu, cô ấy vẫn còn sống, cô sẽ làm thế nào?”
Động tác của Hàn Vân Nhi dừng lại, nhưng rất nhanh lại như chưa có chuyện gì xảy ra: “Tin tức này, chắc chắn anh hai của tôi sẽ biết sớm hơn anh, trong mối quan hệ này từ đầu đến cuối anh vẫn là một kẻ thua cuộc.

Trong quá trình đấu tranh cho Ninh Duy, anh thua.

Sau mười năm, anh vẫn thua.

Tôi không biết anh lấy sự tự tin này ở đâu, còn có mặt mũi ở trước mặt của vợ mình nhắc đến chuyện này.


Nếu như chỉ muốn trọc giận tôi, vậy thì cách này đã lỗi thời rồi.”
Mặc dù Hàn Vân Nhi che đậy rất tốt, nhưng Mạc Nhậm Mộ vẫn nhìn ra, lúc cô ấy nghe thấy tên của Ninh Duy, ánh mắt trở nên hoảng loạn.
“Hàn Vân Nhi, cô không cảm thấy mệt khi cứ phải sống như thế này sao?”
“So với bây giờ, tôi cảm thấy cuộc sống trong quá khứ càng mệt hơn, thà nắm anh trong tay càng sớm càng tốt còn hơn cứ âm thầm, lặng lẽ thích anh.

Anh có vui vẻ hay không, có cam tâm tình nguyện hay không, không ở trong phạm vi suy nghĩ của tôi, ít nhất trói buộc anh ở bên cạnh tôi, tôi cảm thấy rất vui.

Cuộc sống không ích kỷ một chút sẽ không sống được, quá cao thượng cũng chả có ý nghĩa gì.” Hàn Vân Nhi nói, thờ ơ liếc nhìn anh: “Anh có thể đi qua phòng khách ngủ, cũng có thể ngủ trên giường của tôi.”
Mạc Nhậm Mộ thờ ơ liếc nhìn cô, kéo cửa phòng, quay người đi ra khỏi phòng.
Lúc cánh cửa vừa đóng lại, tấm lưng thẳng đứng của Hàn Vân Nhi đột nhiên sụp đổ.
Trong chăn, hai bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm, khẽ run rẩy.
Kết hôn với một người mà mình yêu bao nhiêu năm, vốn nên là một chuyện vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, nhưng bọn họ dường như không có ý muốn sống thật tốt.
Hàn Vân Nhi không biết tại sao mình lại biến thành dáng vẻ như hiện tại, nói những lời làm người khác tổn thương với người mà mình yêu nhất.
Cô và Mạc Nhậm Mộ giống như là kẻ thù của nhau, không ngừng đâm dao vào trong cơ thể của đối phương, mỗi dao đều vô cùng mạnh và sâu.
Hai người đều đau khổ tột cùng, nhưng vẫn không có ý định buông tha cho nhau.
Hàn Vân Nhi nhắm mắt lại, tắt đèn trong phòng, từ từ nằm xuống.
Ngày hôm sau
Tô Dương Dương thức dậy rất sớm, ngủ ở nhà lớn nhà họ Hàn cô cũng rất ngại khi ngủ dậy muộn.
Sau khi đánh răng rửa mặt, liền đi xuống dưới tầng, đi vào phòng bếp, muốn cùng với người làm trong nhà chuẩn bị bữa sáng, nhưng lại bị người làm từ chối..