Cô Vợ Dễ Thương

Chương 128: Trong Lòng Khó Chịu





Tô Dương Dương về văn phòng, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc cá nhân, bắt đầu tập trung làm việc, nhưng mà thần kinh căng thẳng vẫn không hề giảm bớt chút nào.
Làm việc suốt một buổi chiều, tuy rằng không có sai sót gì, nhưng Tô Dương Dương vẫn cảm thấy khó chịu và áp lực.
Vừa đến giờ tan tầm, cô thấy không còn bệnh nhân nào xếp hàng nữa, lập tức đứng dậy, xách túi ra về.
Ngồi vào xe, cô ngơ ngẩn nhìn về phía trước một lúc lâu, rồi mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy nghe máy rất nhanh: “A lô.”
“Phú ông, chúng ta có nên đi đâu đó vận động giảm áp lực không?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Trong lòng không thoải mái.”
“Vậy em đừng có lái xe nữa, tôi qua đó đón em, dẫn em và Tiểu Bảo đến một chỗ mới ăn cơm, cho hai người thả lỏng một chút.”
Tô Dương Dương nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của anh, sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi không ít: “Em đang ở bãi đậu xe của bệnh viện.”
“Khóa xe lại, đi ra cửa bệnh viện đợi tôi.

Chiều nay tôi đang bàn hợp đồng ở gần bệnh viện của em, sẽ đến nhanh thôi.”
Tô Dương Dương ngoan ngoãn cầm lấy túi xách, khóa xe lại, đi ra khỏi bãi đậu xe, khi sắp đến cửa chính rồi, đột nhiên có một chiếc xe ngừng lại sát bên cạnh cô.
Tô Dương Dương khó hiểu nhìn qua, ghế phụ của chiếc xe này cũng hạ kính xe xuống, là chủ nhiệm khoa sản.

“Trưởng khoa Vy, xin chào, có việc gì sao?”
“Mấy hôm nay cô có liên lạc với Tiểu Diệp không?” Trưởng khoa Vy hỏi.
“Không có.

Bác sĩ Diệp vẫn chưa đi làm lại sao?”
“Đúng vậy.

Lần trước có xin tôi nghỉ một ngày, bây giờ đã gần một tuần rồi, vẫn không thấy cô ấy đến đi làm hay gọi điện thoại xin nghỉ phép thêm nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Em cũng không nghe cô ấy nói gì cả.

Chờ lát nữa em ghé chỗ cô ấy ở xem thử, nếu có gặp được cô ấy, em sẽ bảo cô ấy gọi điện thoại báo cáo lại với chị.”
“Chỉ có thế làm vậy thôi.

Cô nói với cô ấy, sắp đánh giá chức vụ rồi, vốn dĩ tư cách của những bác sĩ ứng tuyển khác và cô ấy cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng mà thời gian làm việc của cô ấy là dài nhất, tôi và lãnh đạo bệnh viện đều có ý chọn cô ấy.

Nhưng mà ngay lúc này cô ấy lại làm ra chuyện này, làm cho chúng tôi cũng rất khó xử, đến lúc đó có còn chọn cô ấy nữa hay không, cũng không phải chỉ cần tôi nói là được.”
“Chuyện chức vụ còn làm phiền trưởng khoa Vy giúp đỡ bác sĩ Diệp dàn xếp ổn thỏa một chút, cô ấy đã làm việc dưới quyền chị thời gian lâu như vậy, chị cũng biết thái độ làm việc và cách sống của cô ấy như thế nào rồi.

Lần này chắc chắn là có chuyện gì đặc biệt mới có thể xảy ra tình huống như thế này, em liên lạc được với cô ấy, nhất định sẽ bảo cô ấy gọi điện lại cho chị ngay.”
Trưởng khoa Vy lúc này mới ừm một tiếng vẻ bất đắc dĩ.
Nếu không phải thấy Tô Dương Dương và Diệp Nhạc Vân có quan hệ rất tốt, cô cũng không muốn làm chuyện dư thừa này.
Cấp dưới dưới quyền cô, mặc kệ là ai được đánh giá chức vụ thì cũng là chuyện tốt đối với cô.
Lần này cố ý muốn nhắc chuyện này với Tô Dương Dương, đơn giản là vì muốn tăng thiện cảm với Tô Dương Dương mà thôi, để mình có thêm một mối quan hệ mới, nói không chừng sau này còn có thể dùng đến.

Truyện Mỹ Thực
Tô Dương Dương nhìn theo xe của trưởng khoa Vy rời đi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nếu tính ra thì, sau khi Diệp Nhạc Vân đến biệt thự ăn cơm xong, lập tức trở nên không bình thường.
Sau khi cô ấy rời khỏi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Nghĩ đến việc từ lúc đó đến giờ đã gần một tuần, rất có khả năng Diệp Nhạc Vân thật sự đã xảy ra chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của cô rồi.
Tô Dương Dương nghĩ đến đây, nói không lo lắng là giả.
Lúc này, bên cạnh cô lại có tiếng bấm còi.

Tô Dương Dương lấy lại tinh thần, nhìn về phía phát ra tiếng động, phát hiện ra xe của Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy hất hàm, làm một động tác ra hiệu cô lên xe.
Người ở đây rất nhiều, xe cộ qua lại tấp nập, không thể xuống xe mở cửa cho cô được.
Tô Dương Dương mở cửa, ngồi vào trong xe, thấy trong xe chỉ có cô và Hàn Khải Uy, khó hiểu hỏi: “Tiểu Bảo đâu?”
“Tôi đã bảo quản gia trực tiếp đưa cậu bé đến chỗ của chúng ta sắp đến rồi.
Tô Dương Dương gật đầu: “Phú ông, em muốn đến chỗ của Nhạc Vân xem thử trước.

Mấy hôm nay cô ấy không đi làm, gọi điện thoại cũng không được, em lo lắng cô ấy đã xảy ra chuyện.”
Hàn Khải Uy nghe vậy thì đánh tay lái, đổi hướng, đi đến dưới khu nhà Diệp Nhạc Vân đang thuê trọ.
Tô Dương Dương vừa xuống xe vừa nói: “Anh cứ ở đây chờ, em đi lên xem là được.”
“Có việc gì thì gọi tôi.”
“Vâng.”
Tô Dương Dương mở cửa xe, chạy lên lầu.
Hàn Khải Uy cũng xuống xe, đi đến quầy bán quà vặt bên cạnh đứng.
Tô Dương Dương đứng trước căn phòng thuê của Diệp Nhạc Vân, gõ cửa: “Nhạc Vân, Nhạc Vân, tớ là Dương Dương đây.

Cậu ở bên trong không? Nghe được thì trả lời tớ đi.”
Sau khi kêu xong, Tô Dương Dương nghiêng tai nghe ngóng phản ứng trong nhà.
Nhưng mà nghe một lúc lâu vẫn không nghe được bất cứ tiếng động nào cả.
Tô Dương Dương lại gõ cửa thêm vài lần, vẫn không có bất cứ âm thanh nào như cũ, cuối cùng lại gọi được hàng xóm nhà kế bên.
Người đàn ông kia hỏi: “Cô là bạn của người trong phòng 405 này a?”
“Đúng vậy, anh có biết cô ấy đi đâu rồi không?”
“Chuyện này thì tôi không rõ, nhưng mà mấy hôm trước, tôi đi làm ca tối về thì nghe được chút chuyện có liên quan đến cô ấy.”
“Chuyện gì?”
“Tôi cũng chỉ nghe được đoạn sau.

Đại khái là nhà của cô ấy đang mắc một món nợ cờ bạc rất lớn, kêu cô ấy trả giúp, nếu như mà trong thời gian quy định mà không trả được, thì sẽ đánh gãy tay hay chân gì đó của người kia, sau đó lại nghe được bọn họ uy hiếp người trong phòng 405, còn ép cô ấy phải bán thân gì gì nữa.”
Tô Dương Dương nghe vậy thì ánh mắt thay đổi: “Anh có chắc là mình không nghe lầm không?”
“Tuy rằng không nghe được đầu đuôi câu chuyện, nhưng mà đại khái thì chính là như thế.”
Tô Dương Dương nghĩ nghĩ, lấy giấy viết từ trong túi ra, viết lại số điện thoại của cô, lại cầm thêm một triệu rưỡi ra.
Cô đưa giấy và tiền cho người đàn ông kia: “Anh trai, tôi rất lo lắng cho cô ấy, nhưng mà tôi cũng không thể ở đây chờ cô ấy suốt 24 tiếng được.


Nếu như anh có được tin tức của cô ấy thì lập tức gọi điện thoại cho tôi.

Tôi biết làm việc này cũng tốn rất nhiều thời gian của anh, đây là chút lòng thành nhỏ của tôi, hy vọng anh có thể nhận lấy.”
Hai người không thân cũng chẳng quen, không có lợi ích thì ai lại muốn đi rước phiền phức vào người chứ.
Nếu như không cho một chút tiền, cô cũng ngại nhờ vả người ta chuyện gì.
Cho dù là người ta nhiệt tình giúp đỡ, nhưng cũng không hiệu quả bằng đưa tiền.
Người đàn ông kia từ chối một lúc, cuối cùng cũng nhận lấy: “Vợ của tôi hầu hết thời gian dều ở nhà, tôi bảo vợ để ý giúp cô.

Bạn của cô người tốt sẽ được phù hộ, nhất định sẽ không có việc gì đâu.

Cô đừng quá lo lắng.”
“Cảm ơn anh, tôi còn có việc, đi trước.

Nếu như có tin tức gì của bạn tôi thì phiền anh và chị dâu lập tức để ý giúp tôi, di động tôi luôn mở máy.”
“Được được được.”
Tô Dương Dương xuống lầu, Hàn Khải Uy đã ngồi vào trong xe rồi.
Hàn Khải Uy hỏi: “Có tin tức gì chưa?”
“Nói là người nhà của Nhạc Vân nợ cờ bạc, tới tìm Nhạc Vân.” Tô Dương Dương hít sâu một hơi: “Chắc chắn là tên Diệp Nhược Cường thiếu đòn kia rồi.”
“Tin tức tôi nghe được cũng không khác gì mấy, người đòi nợ ngày mốt sẽ đến.”
“Anh chắc không?”
“Chủ của quán bàn quà vặt nói bà ta nghe được từ đầu đến đuôi.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Bây giờ không biết làm sao để tìm được Nhạc Vân, ai biết được cô ấy có làm chuyện ngu ngốc gì không chứ?” Tô Dương Dương không khỏi buồn bực vì sự sơ ý của chính mình.
Sau khi không gọi điện thoại được cho Diệp Nhạc Vân, cô cũng không thử tìm cô ấy bằng những cách khác..