Cô Vợ Dễ Thương

Chương 140: Lần Sau Anh Nhất Định Sẽ Khiến Em Cảm Nhận Sự Tồn Tại Của Mình





Tô Dương Dương không bỏ qua bất kỳ biểu cảm gì trên mặt của Trình Nguyệt Như: "Tôi cảm thấy các cô có chuyện giấu tôi."
"Tất nhiên.

Chúng ta không làm việc trong cùng một hệ thống nên không thể nói với cô tất cả tin tức được." Trình Nguyệt Như rất thản nhiên nhìn Tô Dương Dương: "Rốt cuộc vì sao cấp trên của chúng tôi quyết định bắt giữ ngay mà không phải mời Hàn Khải Uy giúp đỡ điều tra, tôi nghĩ bọn họ có lập trường của riêng mình.

Trước khi mọi chuyện chưa có kết luận thì tôi tạm thời không đánh giá và suy luận.

Suy cho cùng đối với quyết định bắt Hàn Khải Uy, cho dù bọn họ uống rượu say, mất trí cũng không thể nào quyết định như vậy được.

Theo tôi, cấp trên làm như vậy có thể là đang giúp anh ta."
"Giúp anh ấy?" Tô Dương Dương không tán thành với ý kiến này: "Tôi lại cho rằng người nhà họ Ưu sai khiến bọn họ."
"Tôi không thể nói suy luận này của cô là sai, nhưng cô thử suy đoán một chút.


Nhà họ Ưu có quyền lực nhất định, nhưng đã không còn hy vọng.

Cấp trên sẽ ngốc đến mức đắc tội với Hàn Khải Uy mà giúp người nhà họ Ưu sao? Lý do là gì? Là vì nhà họ Ưu từng qua lại với bọn họ, khiến bọn họ phải đánh cược địa vị và tương lai của mình mà nhắm mắt hãm hại Hàn Khải Uy sao? Khả năng này không lớn." Trình Nguyệt Như uống một ngụm trà, tiếp tục nói: "Cho dù có một vị lãnh đạo từng chịu ơn của nhà họ Ưu nên đồng ý làm như vậy, thì những vị lãnh đạo khác cũng không đồng ý.

Ai cũng không muốn đắc tội với Hàn Khải Uy, huống hồ còn làm ra việc như vậy."
Tô Dương Dương trầm tư một lát hỏi: "Khải Uy phối hợp như vậy là vì anh ấy biết chuyện này không liên quan đến anh ấy, phối hợp là cách giải thích tốt nhất?"
"Tôi không hiểu rõ suy nghĩ của người đàn ông của cô, khi nào cô gặp anh ta thì có thể tự mình hỏi.

Tôi nghe đội trưởng Trương nói tình hình tối hôm qua bọn họ đến biệt thự nhà cô thì cảm thấy người đàn ông của cô rất xấu bụng."
Tô Dương Dương nghe thấy Trình Nguyệt Như nói như vậy, khóe miệng giật một cái: "Không phải là bị mấy người ép buộc à? Nếu không phải mấy người bóp còi suốt đêm làm cho mọi người chung quanh đều biết thì anh ấy sẽ khiến mấy người rơi vào tình huống khó xử hay sao?"
"Cô nói vậy cũng không sai.

Tóm lại tình hình hiện tại chính là một bộ phim đầy tính hồi hộp, gây tò mò và không kém phần ngớ ngẩn.

Tôi có linh cảm người đàn ông của cô biết nguyên nhân cái chết của Ưu Hạnh Mai, nhưng anh ấy không nói còn đẩy bọn tôi qua một bên.

Bọn tôi cũng không thể làm gì anh ấy, chỉ có thể mời anh ấy uống trà nghỉ ngơi ở cục cảnh sát thôi."
Tô Dương Dương nói: "Tôi chỉ có thể nói người đàn ông của mình làm rất tốt."
Trình Nguyệt Như liếc xéo cô một cái: "Là làm rất tốt chuyện có thù sẽ báo, hả lòng hả dạ.

Được rồi, không nói chuyện với cô nữa, đã đến giờ thăm ban, cô có thể gặp anh ta một chút, thuận tiện hỏi anh ta định đợi đến khi nào."
Tô Dương Dương và Trình Nguyệt Như trở lại cục cảnh sát thì một người trong đội cảnh sát hình sự đưa cô đến chỗ giam giữ.
Hàn Khải Uy đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, không hề lo lắng mà lật quyển sách đang để trên đầu gối.
Ánh đèn trên đầu vừa đủ sáng, chiếu qua vai, lên tóc anh có chút chói mắt.
Tô Dương Dương đứng ở cửa nhìn Hàn Khải Uy dưới ánh đèn, người nào không biết đây là đâu thì còn tưởng rằng Hàn Khải Uy đang ở nhà mình, dáng vẻ vô cùng nhàn hạ.
Hàn Khải Uy nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên cười với Tô Dương Dương, nhẹ nhàng nói: "Sao em lại tới đây?"
Anh nói xong thì đóng sách lại, đưa tay về phía cô.
"Em hơi lo lắng." Tô Dương Dương bước tới, ngồi xuống bên cạnh Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy ôm eo thon của cô, giọng trầm thấp: "Nếu ba mẹ chồng khuyên em thì chắc chắn em sẽ không nghe.

Có lẽ Vân San đã phân tích sơ qua tình hình với em rồi, thế mà em vẫn đến đây."
Giọng anh trầm thấp lại cuốn hút, làm cho mọi lo lắng của Tô Dương Dương lập tức biến mất sạch sẽ.
"Địa chủ.

Hình như em lại cản bước anh rồi."
"Nếu em không làm như vậy thì anh cũng không biết em quan tâm anh thế nào."
Tô Dương Dương nghe vậy thì mặt hơi nóng lên, nhưng cũng không phủ nhận lời anh nói.
Hàn Khải Uy ôm Tô Dương Dương vào lòng, cằm đặt lên vai cô nói: "Pháp y Trình và người của đội cảnh sát hình sự có nói với em là Ưu Hạnh Mai chết thế nào không?"
Tô Dương Dương khẽ thay đổi sắc mặt, xấu hổ để Hàn Khải Uy ôm: "Em lại quan tâm chuyện khác mà quên hỏi vấn đề quan trọng nhất.

Không đúng, phải nói là pháp y Trình dễ dàng khiến em đi theo mạch suy nghĩ của cô ta."
"Chuyện này cũng không kỳ lạ, bọn họ giỏi nhất là đàm phán với người khác.

Em lại không giỏi về mặt này, cho nên rất dễ bị bọn họ dẫn dắt theo.

Đây là chuyện rất bình thường."
Lời anh nói không làm cho Tô Dương Dương cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.
Hàn Khải Uy đưa tay nhéo mặt cô: "Thời gian không còn sớm, em đừng lái xe về nhà, gọi tài xế đến đây đón đi."
"Anh thì sao?"
"Anh ở chỗ này mấy ngày, chờ mọi chuyện kết thúc sẽ về nhà."
Tô Dương Dương nghi ngờ nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Địa chủ, có phải anh biết Ưu Hạnh Mai chết thế nào đúng không? Hoặc là biết nguyên nhân cô ta chết?"
"Vì sao em hỏi như vậy?"
"Em cảm thấy Ưu Hạnh Mai chết có liên quan đến chuyện em nghe điện thoại của anh."
"Đó là lần đầu tiên em nghe điện thoại của anh, sau này nghe thêm vài lần là sẽ quen." Hàn Khải Uy cười nói: "Ngoan, về đi.

Tuy rằng anh nói em rất giống với pháp y Trình, nhưng em đừng học cô ta làm việc liên tục 24 giờ mà không nghỉ ngơi, đổi lấy đôi mắt gấu trúc thì khó coi chết đi được."

Trình Nguyệt Như đang xem màn hình giám sát mà cảm thấy như mình bị đâm mấy dao vào ngực.
Tô Dương Dương cong khóe miệng: "Em cảm thấy hình như em không làm được gì, lúc anh gặp chuyện đều đẩy em ra sau lưng."
"Chẳng lẽ em muốn làm bia đỡ đạn sao? Anh là đàn ông, nếu đẩy em lên phía trước thì sẽ mất hết thể diện." Hàn Khải Uy khẽ cười nói: "Đừng xụ mặt nữa, lần sau khi cảnh sát tới nhà thì anh nhất định sẽ giúp em tranh quyền lên tiếng, để em cảm nhận sự tồn tại của mình một lần."
Tô Dương Dương không xụ mặt nữa mà cười ha ha.
Trình Nguyệt Như và Trương Dương mỗi người bưng một ly cà phê, nhìn vào màn hình giám sát.
Trương Dương thở dài: "Hàn Khải Uy đúng là cáo già, nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng."
"Có thể lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, không có gì là không làm được." Trình Nguyệt Như nói.
Trương Dương gật đầu: "Lát nữa tôi sẽ liên lạc với cục trưởng Vương xem xử lý thế nào, nếu kéo dài thì sức ảnh hưởng sẽ càng tệ hơn."
"Đã phân tích được địa chỉ IP của bài viết đăng trên mạng chưa?"
"Là một trang web thuộc sở hữu của tập đoàn nhà Ưu Hạnh Mai.

Kết quả này quá hợp lý."
Trình Nguyệt Như nhấp ngụm cà phê: "Quá hợp tình hợp lý, gần như không có kẽ hở."
"Đúng vậy."
Trình Nguyệt Như suy nghĩ trong chốc lát nói:" Chúng ta giải tán đi, ngày mai lại tiếp tục, hiện tại thật sự không còn sức nữa."
Trương Dương nhìn màn hình giám sát, Tô Dương Dương đã đi ra ngoài.
Trương Dương nói:" Đi thôi.

"
Tô Dương Dương không gọi tài xế tới đón mà tự lái xe trở về.
Cô có linh cảm những người trốn trong bóng tối kia sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy, nhất định sẽ có hành động khác.
Cô muốn xem những người đó sẽ làm gì với mình..