Cô Vợ Dễ Thương

Chương 159: Pháp Y Trình Chị Thật Biết Khoe Mình Giàu





Tô Dương Dương sờ nội thất đơn giản nhưng đắt tiền trong xe: “Nội thất xe của chị chắc đắt hơn cả xe nhỉ?”
“Xem ra Hàn Khải Uy đưa cô đi xem đồ tốt không ít nhỉ! Chắc xe của cậu ta cũng như thế này”
“Sống với đám người giàu các người, tôi quá tự ti rồi.”
Trình Nguyệt Như cười: “Có gì mà tự ti, những thứ này cũng giống như những gì cô có, chỉ là giá khác nhau mà thôi, nhưng thực ra thì trong lúc sử dụng, có rất nhiều tính năng của xe căn bản chẳng được sử dụng, mua rồi bao giờ rảnh thì lấy ra khoe khoang với người ta tôi.”
“Sao lại nói như thế? Không phải tính an toàn của nó sẽ cao hơn nhiều sao? Hơn nữa, chất liệu cũng không giống nhau.”
“Tùy thôi.

Có rất nhiều hàng cao cấp không phải về chất liệu, mà là đáp ứng những yêu cầu của người ta về hàng giới giạn.

Ví dụ như đồ sản xuất trong nước và đồ vô cùng tệ bán đầy phố của Apple.

Iphone là đắt vì nó hiếm với kinh doanh kiểu Marketing bỏ đói.


Nhưng chất lượng của nó thì thật sự không bằng nhưng lại đắt gấp mấy lần đồ sản xuất trong nước.

Lần trước lúc đi làm nhiệm vụ, tôi vào trong bắc, lúc ấy là mùa đông, Iphone cứ gặp nhiệt độ thấp là tự động tắt máy, suýt nữa làm tôi tức chết.”
Tô Dương Dương không biết có nên cười hay không.
Trình Nguyệt Như liếc cô nói: “Muốn cười thì cười, nhịn là mắc bệnh đấy.”
“Là chị bảo đấy nhé.” Tô Dương Dương sảng khoái cười một lúc: “Tuy hiểu hết mấy điều này nhưng có rất nhiều người vẫn thích tự bỏ nhiều tiền mua hàng cao cấp, theo đuổi mục tiêu là khác với mọi người, càng thể hiện mình đặc biệt khác người.”
“Ừ.

Còn có một hiện tượng cũng rất thú vị.

Lúc đi dạo mấy khu phố bán đồ hiệu ở Châu Âu mua túi, mấy nhân viên ở đó vô cùng thú vị.

Lúc vào hàng LV, biểu cảm của nhân viên là “Ngơ ngác, không ngờ lại tới mua túi hiệu chúng tôi, tiền nhiều ngứa tay à!”, lúc đi mua giày hàng hiệu, thái độ quản lí của cửa hàng bọn họ cũng rất hay ho, bọn họ sẽ đem tất cả sản phẩm của cửa hàng cho cô thử, nếu trong cửa hàng của họ không có, họ còn gọi điện hỏi tất cả các cơ sở khác ở cùng thành phố bảo bọn họ mang hết tới, thái độ phục vụ rất tốt.

Nhưng khi cô muốn mua, thái độ của bọn họ lại rất thú vị, cứ luôn hỏi “Cô chắc là muốn mua không? Thực ra cô có thể không mua, giày đắt như vậy, dù sao tôi cũng sẽ không mua, cô suy nghĩ lại chút nhé.”
Tô Dương Dương: “...!Bọn họ như thế có ổn không vậy?”
“Có lẽ đây là thái độ khác biệt đối với hàng hiệu giữa người nước ngoài và chúng ta.

Thích hàng hiệu chẳng có gì không tốt, mua được, dùng được sao bản thân không dùng thứ tốt nhất? Bây giờ tôi rất ít khi mua hàng hiệu của hãng khác, nhà tôi cũng mở rất nhiều nhãn hàng hiệu khá ổn, vẫn là dùng đồ của nhà làm thì tốt hơn, còn không tốn tiền.”
Tô Dương Dương nhìn lên trời đảo mắt: “Sau này tôi không ra ngoài với chị, chị biết khoe mình giàu quá rồi.”
Trình Nguyệt Như phì cười: “Đưa cô đi xem hàng hiệu nhà tôi, nếu thấy cái này hợp thì tặng cô một bộ.”
“Đừng, tôi không chịu nổi.”
“Cô đừng từ chối sớm quá, chưa chắc có thứ hợp cô.

Nếu không hợp còn lâu tôi mới tặng.”
Tô Dương Dương: “Tôi không tin mấy đám Thổ Hào các chị, các chị tiêu hoang quen rồi.”
“Chồng nhà cô đầu tư cho cô bao nhiêu tiền thế?”

“Tối hôm kết hôn cho tôi sáu trăm triệu, bây giờ tôi vẫn không dám tiêu.”
“Xì, trông thứ không có tiền đồ kìa.

Giá trị của chồng cô lên tới mấy chục tỉ lâu rồi ạ, cho cô sáu trăm triệu cô đã bắt đầu lo lắng rồi.” Trình Nguyệt Như nhìn cô như nhìn đồ ngốc.
“Có thể đừng khích bác người nghèo không? Hơn mấy chục tỉ là bao nhiêu chứ? Tôi hoàn toàn bất ngờ không được à?”
“Tôi chẳng thấy hề gì với hơn chục tỉ cả, kiếm tiền đến bây giờ như bọn họ căn bản chỉ là một con số thôi.”
Tô Dương Dương nhận ra Trình Nguyệt Như và Hàn Khải Uy đúng là cùng một loại người, đều có tiền tiêu không hết nhưng lại không tham tiếc tiền.
“Pháp y Trình, năm đó lúc chị kết hôn sao không xem xét chồng nhà tôi? Tôi thấy hai người khá giống nhau.”
“Bác sĩ Tô, cô không biết tôi sinh cùng năm với chồng cô à? Chúng tôi kết hôn xong rồi đánh nhau à?”
“Thế nên bởi vì hai người sinh cùng năm nên không xem xét sao?”
“Bác sĩ Tô, có phải lòng cô bao la quá rồi không? Bàn với tôi chuyện chồng cô có nên lấy tôi hay không, cô không thấy tình huống này hơi kì lạ à?”
“Tôi chỉ nghĩ vậy thôi mà, thấy hai người có nhiều điểm khá giống nhau, hai người mà ở bên nhau chắc chắn gọi là song kiếm hợp bích.”
“Tôi với chồng tôi ở bên nhau mới gọi là song kiếm hợp bích.”
“Chồng chị làm nghề gì?”
“Bận quản lí hai công ty đại chúng nhà tôi với nhà anh ý.”
“Anh ấy cũng quản lí công ty nhà chị á?”
“Ừ.

Bố mẹ tôi chả muốn làm nên giao cho anh ấy phụ trách.”
“Nhỡ anh ấy vơ vét công ty nhà chị thì làm sao?”
“Thực ra chuyện này không phải lo lắm, vơ hết thì cứ hết thôi.

Thứ quan trọng ở công ty đại chúng không phải là tiền mà là quan hệ, quan hệ không dễ bị cướp hết đâu, Có nhiều người cho rằng gia đình giàu có thì sẽ liên hôn và tranh giành tài sản, thực ra chẳng rảnh như thế, mọi người ai cũng bận túi bụi, ai rảnh cả ngày nghĩ cướp tài sản của người nhà chứ.

Hôn nhân của tôi với anh ý bắt nguồn từ tình yêu, có sự giúp đỡ nhau trong sự nghiệp, cũng coi là một cuộc hôn nhân không tồi”
Tô Dương Dương tóm tắt lại chuyện của Tô Phương rồi hỏi: “Chị chưa bao giờ lo lắng thật sao?”
Trình Nguyệt Như trầm ngâm một lúc rồi nói: “Những điều cô nói thì vẫn xảy ra, nhưng tôi nghĩ ai dám lừa tôi, chắc chắn anh ta khinh thường giá trị lợi dụng và tiềm năng của tôi nên anh ta mới không màng gì hết mà coi thường tôi.


Mà tôi cho rằng rất khó có người phụ nữ nào có giá trị hơn tôi, cho dù về mặt vật chất hay sức hút.

Tuy sau khi kết hôn là kết thúc của yêu đương, nhưng khi hôn nhân bắt đầu mà cô không duy trì sức hút của cô, sao có thể luôn thu hút được mãi một người chứ? Ví dụ như chồng tôi, nếu anh ấy không duy trì sức hút thì có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ thích người khác.

Nếu tôi không duy trì sức hút của mình, ngày nào đó anh ấy cũng sẽ yêu người phụ nữ khác.

Nhưng có một điều có thể chắc chắn là sau này tôi và anh ấy cho dù chia xa thì cũng sẽ không phải kiểu cạch mặt nhau, chắc chắn lúc tôi có khó khăn anh ấy nhất định sẽ giúp tôi ngay lập tức, cái này thì phải xem bản thân chúng ta làm như thế nào rồi.”
“Pháp y Trình, chị giỏi thật.” Tô Dương Dương giơ một ngón cái với lời nói của Trình Nguyệt Như.
“Một người phụ nữ còn không tự tin với hôn nhân của mình thì cô ấy còn tự tin đối mặt với chuyện khác hay không?” Trình Nguyệt Như vừa nói vừa lái xe tiến vào hầm đỗ xe của trung tâm thương mại bán đồ hiệu nổi tiếng ở thành phố Thương: “Bác sĩ Tô, bỗng nhiên tôi thấy hơi lạ.”
“Cái gì?”
“Bình thường ngoài lúc làm việc tôi rất ít khi nói chuyện với người khác, cơ hội nói dông dài cũng gần như bằng không.

Nhưng tôi phát hiện mỗi lần ở cùng cô tôi chẳng khác gì đứa lắm mồm.

Cô nói xem chuyện gì đây chứ?”
“Chắc chắn tôi là kiểu người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”
Khóe miệng Trình Nguyệt Như giật mạnh: “Thôi vậy, tôi chưa nói gì cả.

Mau xuống xe.”
Tô Dương Dương tháo dây an toàn rồi xuống xe..