Cô Vợ Dễ Thương

Chương 161: Mợ Chủ Hàn Đến Thị Sát Tập Đoàn Hàn Thị





“Đắt vậy à?” Tô Dương Dương giật mình một cái.
“Còn không phải là đắt sao.

Nhưng mà đến cái tầng lớp đó thì cảm thấy bình thường thôi.

Đồ xa xỉ vốn là thứ mà có rất ít người có thể mua được, loại người làm công như tôi không phải là thuộc nhóm tiêu xài.”
Tài xế nói xong rồi ngừng xe ở trước cửa chính của tập đoàn Hàn Thị.
Tô Dương Dương từ xa xa đã nhìn thấy Hàn Khải Uy bước ra từ toà nhà tập đoàn Hàn Thị hiện đại và sạch sẽ như mới rồi.
Cô xách theo mấy cái túi bước xuống xe dưới ánh mắt kinh ngạc của tài xế.
Hàn Khải Uy động tác tự nhiên mà nhận lấy mấy cái túi trong tay cô: “Không phải ở bệnh viện sao? Sao lại đi dạo phố rồi?”
“Gặp pháp y Trình ở bệnh viện, cô ấy đưa em đi dạo ở trung tâm mua sắm nhà cô ấy.”
“Gặp Thẩm Diệu Quân rồi?”
“Ừm, bọn họ thật xứng đôi.”

“Người đàn ông có thể kiểm soát được Trình Nguyệt Như chỉ có anh ta thôi, người có thể thoả mãn tất cả yêu cầu về nửa kia của Trình Nguyệt Như thì ở toàn thành phố Thương chỉ có Thẩm Diệu Quân mới phù hợp thôi.”
“Thổ hào, anh đột nhiên khiêm tốn như vậy em thật là không thích ứng được.”
“Không phải là khiêm tốn.

Nếu như Thẩm Diệu Quân không có chút thế lực đen, thì làm sao có thể bảo vệ được Trình Nguyệt Như chứ.

Trong mắt cô ta không cho phép bất kỳ chuyện xấu nào xảy ra, lúc điều tra vụ án thì chỉ nhận vụ án chứ không nhận người, cũng chỉ có nhà cô ta và nhà họ Thẩm mới bảo vệ được thôi.

Nếu như đổi lại là một bác sĩ pháp y và cảnh sát có gia thế bình thường khác thì đã không chống đỡ nổi rồi, bị người ta ném vào trong cống mương hôi thối thành một cái xác chết mà không rõ nguyên nhân.”
“Thổ hào, trước đây anh có từng có suy nghĩ với pháp y Trình chưa?”
“Có!”
Tô Dương Dương liếc nhìn anh: “Có thể đừng thừa nhận trực tiếp như vậy được không? Vợ của anh là em sẽ thương tâm đó.”
“Anh còn chưa nói hết nữa.

Lúc đó anh nghĩ, anh phải cách xa cô ta một chút, ngàn vạn lần đừng để bị cô ta nhìn trúng.”
“Thế là chạy đi nước ngoài?”.

đam mỹ hài
“Ừm.”
Tô Dương Dương nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc: “Thật hay giả vậy?”
Hàn Khải Uy xoa xoa đầu cô: “Mấy lời này chỉ có em mới tin thôi.”
“Em đây đang cho anh sự tín nhiệm hơi bị lớn đó.”
“Cảm ơn nha.” Hàn Khải Uy buồn cười mà nói.
Hai người vừa đi vừa rỉ tai thì thầm, khiến cho toàn bộ nhân viên ở lầu một phải đưa mắt liếc nhìn.
Nhân viên ở tầng lầu khác nhìn thấy trong nhóm chat nội bộ của công ty có nói tổng giám đốc Hàn của bọn họ đã đích thân xuống lầu đón mợ chủ Hàn thì cũng đều kích động, ai nấy cũng lũ lượt tìm cớ để đi tận mắt nhìn phong thái của bản tôn.
Bọn họ không hiếm khi nhìn thấy những bài báo và scandals có liên quan đến mợ chủ Hàn ở trên truyền thông, ngoại trừ đêm đám cưới của Hàn Vân Nhi nhìn thấy mợ chủ Hàn chuyển động thì những lúc khác đều là nhìn thấy trên mặt phẳng thôi.
E rằng kiếp này bọn họ cũng sẽ không có cơ hội biết được mợ chủ Hàn làm sao mà túm được tổng giám đốc Hàn của bọn họ nữa, nhưng mà bọn họ có thể YY.
Từ biểu hiện của mợ chủ Hàn khi bước trên thảm đỏ hôm đó thì cô ấy rất có thể là một người hài hước đáng yêu.

Mà tổng giám đốc Hàn và tiểu tổng giám đốc Hàn của bọn họ hình như rất là thích điều này, có thể khiến cho tiểu tổng giám đốc Hàn trao đi nụ hôn đầu dưới ánh mắt của quần chúng, người phụ nữ làm được đến mức đó thật sự là không thể xem thường!
Bọn họ phải vây quanh xem mới được!
Tô Dương Dương đưa mắt nhìn đám người đang ló ra nhìn từ mọi góc, có chút cảm giác như mình là con khỉ trong sở thú vậy.
Cô rất muốn gãi gãi đầu để làm dịu cảm xúc căng thẳng của mình, nhưng lại sợ khiến cho Hàn Khải Uy mất mặt.
Hàn Khải Uy ôm lấy vai của cô đi về hướng thang máy chuyên dụng của anh, rồi đi vào trong thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, lúc bắt đầu đi lên trên, cô mới dùng sức thở mạnh ra một hơi: “Thổ hào, hình như mợ chủ Hàn lần đầu tiên xuất hiện ở tập đoàn Hàn thị không được thành công lắm.”
“Không thành công chỗ nào?”
“Không đủ cao quý diễm lệ, quần áo quá tuỳ tiện, cũng không có chú ý tạo hình nữa.

Bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy em là một tên ngốc cho xem! Hôm nay em đáng ra không nên đến mới phải, a a a a a a a!”
“Em có tạo hình đến đây đi nữa thì cũng là tên ngốc thôi, không khác biệt gì hết.” Hàn Khải Uy học theo ngữ khí của cô mà nói.
“Có thể nào an ủi em đàng hoàng chút không?” Tô Dương Dương hậm hực nói.
“Em có bộ dạng nào thì anh cũng thích hết.”
“Em sởn cả da gà rồi nè.”
“Bác sĩ Tô, yêu cầu của em nhiều thật đó.” Hàn Khải Uy nói rồi dắt tay cô đi ra khỏi thang máy: “Cả tầng lầu này ngoại trừ chỗ làm việc của hai trợ lý đặc biệt và ba thư ký ra thì chính là chỗ làm việc và nghỉ ngơi của anh, em có thể đi dạo xung quanh.”
“Trợ lý đặc biệt và thư ký đều là trực tiếp phục vụ cho anh sao?”
“Không phải.

Trong năm người thì chỉ có một trợ lý đặc biệt và thư ký là tiếp xúc trực tiếp với lịch trình và công việc của anh, còn ba người còn lại thì phụ trách đối tiếp với các công ty con và các bộ phận khác nhau.”
“Việc phân phối nghiệp vụ của các anh thật là phức tạp.”
“Đơn giản hơn việc em lấy dao phẫu thuật rạch người ta hơn một chút.”
Tô Dương Dương: “…”
Một trợ lý đặc biệt sau khi gật đầu với hai người xong thì nhanh bước đi tới: “Tổng giám đốc Hàn, cuộc họp có cần tiếp tục không?”
“Mười phút sau tiếp tục.”
“Vâng.”
Tô Dương Dương nghe vậy thì dùng tay che mặt mình lại: “Thổ hào, anh phê bình em đi.

Em thật là nông nổi, không có suy nghĩ đến việc anh có đang bận hay không, hu hu hu hu hu.”

“Ai nói em nông nổi? Em kết hôn sau hơn nửa năm mới nghĩ đến việc qua đây dạo, em không phải là nông nổi, mà hoàn toàn là chậm chạp đó có biết không? Nếu như là người phụ nữ khác thì chắc là mới ngày hôm sau đã chạy đến đây thị sát rồi.”
Tô Dương Dương lại nghẹn họng không biết nên nói gì nữa, khoé miệng giựt giựt dữ dội: “Anh đi họp đi, em về trước, em phải đến bệnh viện đón Minh Minh đi khám.”
“Đã vào địa bàn của anh rồi, muốn đi không dễ như vậy đâu.” Hàn Khải Uy mở cửa căn phòng ở bên trái văn phòng của mình ra rồi đặt mấy cái túi lên ghế sofa, giải thích nói: “Đây là phòng nghỉ của anh, bên trong có sách và máy tính bảng, em vào trong đợi một lát, anh họp xong sẽ qua đây ngay.

Em có cần gì thì bảo thư ký xử lý giúp em.”
“Biết rồi biết rồi, cố gắng nha tổng giám đốc Hàn.

Vì để nhà chúng ta không cần phải ăn cám nuốt rau, anh cố gắng làm việc nha!”
Hàn Khải Uy thật sự là bị cô hề này đánh bại rồi, anh hôn nhẹ một cái lên môi cô rồi quay người rời khỏi.
Tô Dương Dương ngồi trên ghế sofa một hồi rồi bắt đầu nhìn ngó xung quanh phòng nghỉ của Hàn Khải Uy.
Phòng nghỉ của Hàn Khải Uy cũng có phong cách giống như ở nhà, điểm khác biệt là cách trang trí trong nhà giản dị hơn và có nhiều đồ vật nhỏ được trưng bày hơn.
Phòng nghỉ tương đối đơn giản, chỉ cung cấp một chỗ nghỉ ngơi tốt, không có nhiều thứ mang nét cá nhân.
Có lẽ những người ở trên cao thường không dễ gì bày biện ra những thứ mà mình thích cho nhiều người xem, bọn họ càng giỏi bảo vệ sự riêng tư của mình hơn, không để cho cuộc sống cá nhân của mình trộn lẫn với công việc, cũng để tránh cho người trong thương giới lợi dụng cuộc sống cá nhân của anh ấy để làm những chuyện xấu xa.
Tô Dương Dương đi một vòng rồi ngồi trên trên chiếc giường lớn bắt mắt ở giữa căn phòng, phát hiện trên đầu giường có hai khung ảnh.
Tô Dương Dương đưa tay cầm lấy hai khung ảnh tới, sau khi nhìn kỹ hai tấm ảnh thì khoé môi bất giác nở ra nụ cười.
Một tấm là ảnh chụp chung của Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo vào lúc hai, ba tuổi, Tiểu Bảo ngồi trên đùi anh, khuôn mặt cười híp mắt nhìn vào ống kính.
Trên gương mặt của Hàn Khải Uy cũng mang theo nụ cười nhẹ nhàng, trong ánh mắt mang theo ý cười, sắc mặt ung dung thoải mái.
Tấm còn lại được chụp vào ngày thứ hai sau khi bọn họ kết hôn, trên mặt ba người đều lộ ra nụ cười rạng rỡ, người nào không biết chân tướng sẽ nghĩ rằng bọn họ chính là một nhà ba người thật sự đó.
Bản thân cô vốn không câu nệ hay để ý lắm đến vấn đề huyết thống, trong lòng cô Tiểu Bảo chính là con của cô, không khác biệt gì với con ruột hết.
Càng huống hồ, bé còn là một bé con hiểu chuyện và đáng yêu thế này nữa.
Tô Dương Dương nhìn hai tấm ảnh trong khung, khoé miệng không ngừng cười ngây ngốc.
Lúc này, cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa..