Cô Vợ Dễ Thương

Chương 165: Vụ Nổ Xe





Mãi đến tám giờ, anh mới lấy di động ra bấm một dãy số.
Người ở bên đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
Hàn Khải Uy nói: “Vợ anh có ở bên cạnh không?”
Thẩm Diệu Quân hừ một tiếng: “Chủ tịch Hàn, anh muốn nói chuyện với vợ tôi thì làm phiền anh gọi cho cô ấy.”
“Ai bảo vợ anh tam quan chính trực, chính nghĩa quá mức như vậy chứ, nếu như ở trước mặt cô ấy kêu anh làm chuyện trái pháp luật gì thì không phải là ngay cả anh cô ấy cũng bắt vào trong sao.”
“Người vợ như vậy mới khiến tôi rung động chứ! Hôm nay lúc nhìn thấy vợ của anh, tôi luôn cảm thấy anh đã từng yêu thầm vợ của tôi thì phải.

Cô ấy rõ ràng là phiên bản sơ cấp của vợ tôi mà.”
“Da mặt của anh có phải là ngay cả đạn cũng không xuyên thủng nổi không?”
“Nòng đạn AK47 chuyên nghiệp mới xuyên qua được.” Thẩm Diệu Quân cười nói.
“Để hôm nào tôi thử?” Hàn Khải Uy nhàn nhạt nói.
“Chậc, nói đi, muốn kêu tôi giúp anh làm gì đây?”
“Điều tra giúp tôi chuyện của Phong Tử, tôi nghi ngờ là có liên quan đến Ninh Duy.”
“Được, đã nghĩ xong là sẽ đáp ứng điều kiện gì của tôi rồi chứ?”

“Bây giờ chúng ta là mối quan hệ đàm phán không công bằng, anh có yêu cầu gì?”
“Nhất thời cũng chưa nghĩ ra, đợi nghĩ ra rồi nói, dù sao đi nữa có thể khiến tổng giám đốc Hàn của tập đoàn Hàn Thị nợ tôi một nhân tình, tôi cảm thấy vô cùng oách rồi.”
“Đó mới là vinh hạnh của tôi, khi có thể khiến cho tổng giám đốc Thẩm sở hữu hai công ty đã lên sàn chứng khoán đây xem trọng như vậy.”
Thẩm Diệu Quân suy nghĩ rồi hỏi: “Gần đây có rất nhiều người đang tìm người phụ nữ mà anh đang tìm, hôm qua cô ta đã làm gì kinh thiên động địa để mà các người đều tìm cô ta vậy.”
“Người tìm cô ta là Mạc Nhậm Mộ?”
“Cái này thì tôi không nói được, liên quan đến đạo nghĩa trong đạo, nếu như nói ra thì sau này tôi không tiện quản lý đám lưu manh dưới tay mình nữa.”
Hàn Khải Uy đưa mắt nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ: “Hai ngày sau cho tôi đáp án.”
“OK.”
**
Tô Dương Dương ở cùng với Tô Phương cả đêm, mãi đến ngày hôm sau ba mẹ của Tô Phương đến rồi, cô mới đứng dậy đi về bệnh viện.
Mẹ của Tô Phương là Hoàng Tâm theo cô ra ngoài: “Dương Dương, mấy ngày nay vất vả cho con rồi.

Chị của con từ nhỏ đã tâm tư nặng nề rồi, có chuyện gì là cứ thích giấu trong lòng không nói ra, làm cha làm mẹ như bọn ta cũng không biết nó rốt cuộc sống có tốt hay không nữa? Nó thân cận với con, nếu như công việc của con không bận thì dành thời gian qua bồi bạn với nó đi.”
Tô Dương Dương nhìn đôi mắt sưng đỏ còn mang theo những tia máu của bác gái, mỉm cười nói: “Bác gái, bác khách sáo quá rồi.

Chuyện chị Phương cứ giao cho con, có thời gian con sẽ qua đây.

Tiểu Bảo cũng rất thích Minh Minh, để cho Tiểu Bảo chơi với Minh Minh, con bầu bạn với chị Phương thì tốt biết bao nhiêu.”
“Đúng đúng đúng, bác cũng hồ đồ rồi.”
Tô Dương Dương nhìn thời gian một cái: “Bác gái, con không còn nhiều thời gian nữa, phải đến bệnh viện làm việc trước đây.

Lúc nãy con đã gọi điện thoại cho mẹ con rồi, bà ấy sẽ qua đây nhanh thôi, bác đừng lo lắng, mọi thứ đều rất ổn.

Bác đừng tạo áp lực cho chị Phương, bây giờ trong lòng của chị ấy đang buồn bã lắm.”
“Bác hiểu mà, bác sẽ ở cùng với nó, không nói mấy lời khiến nó buồn đâu.

Con mau đi làm đi, đi đường cẩn thận chút.”
“Ừm ừm.


Buổi tối bác với bác cả tới nhà con ở đi, đừng đi khách sạn lãng phí tiền, biết chưa?”
“Biết rồi, mẹ con dặn dò qua rồi.”
“Vậy con đi đây, tạm biệt bác gái.”
“Đi đường cẩn thận nha, biết chưa?”
“Dạ biết rồi.”
Tô Dương Dương xuống lầu, lái chiếc xe đã để ở đây hai ngày lên đường.
Lúc này đúng lúc là giờ cao điểm, nhìn một cái không thấy điểm cuối đâu.
Tô Dương Dương vừa mới để lỡ một cái đèn giao thông, sau khi ngừng xe ở vỉa hè, cũng không biết có phải là do xe không thường xuyên lái nên có chút hư hỏng rồi không, cứ cảm thấy phanh xe không ăn lắm, vô lăng cũng cần dùng sức nhiều hơn bình thường.
Trong thời gian chờ đèn giao thông, Tô Dương Dương tiến hành tự kiểm tra trong xe, cũng không phát hiện ra chỗ nào bất thường.
Khi đèn giao thông chỗ cô muốn rẽ biến thành màu xanh, cô khởi động xe định rẽ hướng.
Đột nhiên cả chiếc xe run lên kịch liệt một hồi, ngừng lại ở ngay chính giữa của con đường.
Có mấy chiếc xe thắng lại không kịp, tạo thành một sự húc đuôi nhau liên hoàn.
Cảnh sát giao thông thấy vậy thì chạy đến kiểm tra tình hình.
Tô Dương Dương thử khởi động lại, chiếc xe vẫn không động đậy gì, không có chút dấu hiệu nào của việc khởi động thành công hết.
Cảnh sát giao thông gõ gõ cửa sổ xe bên cạnh ghế lái: “Đồng chí, cô có chuyện gì vậy? Cô có biết đột nhiên ngừng xe ở giữa đường nguy hiểm thế nào không?”
“Xin lỗi, xe của tôi hình như xảy ra vấn đề rồi.” Tô Dương Dương vừa giải thích, vừa khởi động xe lại lần nữa ở trước mặt cảnh sát giao thông, chiếc xe vẫn không hề nhúc nhích.
Cảnh sát giao thông đưa tay ra hiệu với đồng nghiệp, bảo đồng nghiệp cùng chấp hành nhiệm vụ giúp đỡ chỉ huy giao thông, sau đó thì ló người vào quan sát một cái: “Lần cuối cùng xe của cô được kiểm tra tu sửa là khi nào? Bình thường có hỏng hóc hay vấn đề gì không?”
“Lúc bảo hành xe có làm rồi, bình thường cũng không có vấn đề gì.

Lần này để ở yên hai ngày, hôm nay mới sử dụng lại.” Tô Dương Dương nói rồi ngừng lại một hồi: “Anh gì ơi, anh có nghe thấy thanh âm gì kỳ lạ không?”
Cảnh sát giao thông nghe một lúc, quả thực là có tiếng tít tít tít: “Đừng nói là bom nha.”
“Không phải chứ.” Tô Dương Dương bị lời của cảnh sát giao thông làm giật mình.
“Đồng chí, cô xuống xe trước đi, tôi xem giúp cô.”
Tô Dương Dương nghe lời mà xuống xe, nhưng cô lại kéo cảnh sát giao thông đang định lên xe lại: “Anh gì ơi, hay là đợi chút đi, lỡ như thật sự là có bom thì anh phải hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ đó.

Điểm trên bằng lái xe của tôi chắc chắn là phải bị trừ rồi, anh cứ thong thả chút đi.”
“Làm gì mà có nhiều bom nổ vậy chứ, tôi đoán là bị rỉ dầu rồi.”

“Rỉ nhiều dầu rồi thì sẽ xuất hiện tình trạng như vậy sao?”
“Nhẹ thì không sao, nặng thì sẽ tự cháy.

Tình trạng sẽ không kém gì nổ bom, đều vô cùng mất hồn.”
“Anh thật là hài hước.” Tô Dương Dương cạn lời mà nói: “Anh thong thả đi, tôi gọi điện thoại cho đơn vị một cái.”
“Được.” Anh cảnh sát giao thông đáp rồi vặn chìa khoá xe, chuẩn bị khởi động.
Sau đó, sắc mặt anh ta thay đổi, kêu lớn lên một tiếng: “Nằm sấp xuống!”
Tô Dương Dương bị thanh âm đột ngột của anh ta làm giật bắn mình, gần như là theo bản năng vứt điện thoại đi, mở cửa xe ra rồi kéo anh cảnh sát ra ngoài.
Hai người còn chưa chạy được mấy bước thì cảm giác đằng sau có một luồng nhiệt xông tới.
Cảnh sát giao thông phản ứng cũng rất nhanh, anh ta nhanh chóng đẩy Tô Dương Dương lên trước, bản thân mình thì lao lên người của Tô Dương Dương, ngăn chặn sự tấn công của làn sóng khí nổ cho cô.
Tô Dương Dương chỉ cảm thấy cơ thể của anh cảnh sát giao thông trên người mình run lên một hồi, rồi không động đậy nữa.
Một tiếng nổ khủng khiếp vang vọng lên trên khắp cả đường phố.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, căn bản là không phản ứng kịp.
Có không ít người bị mảnh vỡ của vụ nổ làm bị thương, các mảnh vỡ có nhiệt độ cao do vụ nổ tạo ra đã phát nổ trên điện thoại di động, tạo nên những vụ nổ nhỏ, hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
Sau khi xảy ra vụ nổ, Tô Dương Dương bò ra khỏi bên dưới cơ thể của anh cảnh sát giao thông, nhanh chóng kiểm tra vết thương trên người anh ta.
Anh cảnh sát giao thông bị ngất đi rồi, trên lưng bị rạch một đường máu dài, sau gáy, trên đùi, và cả trên vai đều có những vết thương ở các mức độ khác nhau.
Một cảnh sát giao thông khác báo cảnh sát xong thì liền chạy tới chỗ của Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương nói: “Anh gì ơi, anh gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu của bệnh viện Nhiêu Điền, nói bác sĩ Tô Dương Dương đang ở đây, cần bọn họ giúp đỡ.

Sau đó anh di tản đám đông một chút, để tránh bị thương lần hai.”
Cảnh sát giao thông vốn có chút tức giận, dù sao người phụ nữ này cũng vừa làm hại đồng nghiệp của anh.
Nhưng Tô Dương Dương lại điềm tĩnh, rõ ràng rành mạch mà chỉ huy anh ta, anh ta liền bất tri bất giác mà nghe lời sắp xếp của cô..